Chương 908: Một Kích Tàn Nhẫn.
Kiều Mộ Trạch và Lam Thiên Hạo mang hai người Trang Noãn Noãn đi vào trong phòng hội nghị, Chu Đào cũng để cho hai người quản lý vào trong, chỉ vì để thương lượng danh khí ổn định và có thêm phát triển mới cho Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm.
Dù sao đi chăng nữa nhân khí của hai người bây giờ, nếu như đột nhiên bị cắt đứt, đối với hai người cũng là một loại tiếc nuối.
“Tôi và Noãn Noãn hai người lại một lần nữa tạo thành một nhóm đi! Cho dù sẽ mắt một lượng nhân khí lớn, chúng tôi cũng không quan tâm, chúng tôi chỉ muốn hát bài mà bọn tôi thích.” Lam Sơ Niệm vô cùng lạc quan nói.
Trang Noãn Noãn vừa hay cũng có ý như vậy, cô gật đầu: “Đúng, tôi và Sơ Niệm lại một lần nữa tạo thành nhóm.”
“Không được, hai người làm như vậy, fan sẽ dùng ánh mắt soi mói để nhìn hai người, tôi cảm thấy cách làm tốt nhất bây giờ là, nói nguyên nhân thật sự mà nhóm nhạc giải tán cho mọi người biết, sau đó, hai người lại nghỉ ngơi nửa năm, trong thời gian này chúng tôi sẽ sáng tác ca khúc mới thật hay, đến lúc đó, hai người có thể lấy danh nghĩa cá nhân để xuất đạo, tôi tin cho dù hai người không ở cùng với nhau, cũng vẫn sẽ có được thành tích tốt.” Chu Đào đề nghị.
Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm nhìn nhau, đều cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng mà, dù sao cũng là ở cùng 1 công ty, cũng không sợ không được gặp nhau.
“Được, liền dựa theo đề nghị này của Chu Đào đi! Vừa hai hai cô ấy cũng có thể nghỉ ngơi.” Kiều Mộ Trạch đồng ý.
Lam Thiên Hạo nhìn khuôn mặt yêu thích âm nhạc của em gái, cho dù anh thực sự muốn cô rút lui ra khỏi giới âm nhạc này, cũng có chút không đành lòng.
“Được! Các anh quyết định là được.”
Từ trong công ty đi ra, Kiều Mộ Trạch muốn đi một chuyến đến công ty, Trang Noãn Noãn quyết định đi cùng với anh, buổi trưa cùng đi ăn cơm trưa.
Lam Thiên Hạo thì đi đến cửa hàng ở trung tâm thương mại để kiểm tra, Lam Sơ Niệm cũng đi theo, hai đôi người chia tay ở cổng công ty.
Lam Thiên Hạo ngồi ở trong xem, ánh mắt nhìn qua cổ của cô, chỉ thấy trên xương quai xanh xinh đẹp của cô, vẫn đeo sợ dây chuyền của em trai tặng.
Anh nhăn nhăn lông mày, có một loại xúc động muốn cô tháo nó xuống.
“Sao nào? Em không thích quà sinh nhật lần trước anh tặng em?” Lam Thiên Hạo quay đầu hỏi.
Lam Sơ Niệm đang nghĩ ngợi lung tung, bất thình lình nghe thấy câu hỏi này, cô vội vươn tay sờ dây chuyền trên cổ, không khỏi bất đắc dĩ, cô vậy mà lại quên đổi dây chuyền lại rồi.
“Át Thích mà!”
“Thích cũng không thấy em đeo, hay là, em càng thích sợi của Thiên Thần hơn?” Lam Thiên Hạo lại hỏi.
Lam Sơ Niệm đột nhiên nháy mắt, gương mặt xing đẹp của cô cũng theo đó đỏ lên, cô giả bộ cười hỏi: “Anh, anh đang ghen sao?”
Lam Thiên Hạo lập tức ho nhẹ một tiếng, mắng cô: “Nói bậy bạ gì đó.”
Lam Sơ Niệm cũng có chút bối rối, nhanh chóng cắn cắn môi đỏ: “Nói đùa mài”
“Tý nữa đến cửa hàng chọn một cái, chỉ cần em thích, thì đều có thể tặng cho em.” Lam Thiên Hạo vô cùng rộng lượng nói.
Lam Sơ Niệm kinh ngạc máy giây, theo đó lắc lắc đầu nói: “Không cần, em không thể lúc nào cũng lấy hàng trong công ty được! Mà lại, món nào cũng đắt như thế.”
Lam Thiên Hạo có chút tức giận nhìn cô: “Anh bằng lòng tặng, em còn không muốn nhận?”
“Không cần, em về nhà đeo lại sợ dây mà anh tặng, em chỉ thích sợi ấy thôi.” Lam Sơ Niệm nói.
Sắc mặt của Lam Thiên Hạo khỏng khỏi dễ nhìn hơn một chút, khóe miệng nhìn thấy nhếch lên một chút, nha đầu này rốt cuộc là có ý gì?
Để suy đoán ra tâm tư của cô, anh thật đúng đã là hao tốn rất nhiều tế bào não.
Một lúc sau đi đến trong cửa hàng, Lam Sơ Niệm ở yên trong xe chờ anh, bởi vì cô không muốn đi vào, chỉ sợ vừa vào là anh trai lại tặng quà cho cô.
Kiều Mộ Trạch mang Trang Noãn Noãn đi vào thang máy tư nhân của anh đến phòng làm việc.
Anh có một cuộc hội nghị khẩn cấp, Trang Noãn Noãn trước vào phòng làm việc của anh nghỉ ngơi chờ anh.
Trang Noãn Noãn đứng ở trước cửa sổ, nhìn phong cảnh ở tầm mắt khó gặp, cô ngây người âm thầm thưởng thức.
Mà giờ khắc này, trong đại sảnh của công ty, hôm nay Kiều Huy Dương chuẩn bị đến đây dò xét một chút ý của Kiều Mộ Trạch, bởi vì mấy ngày sau anh có việc phải rời nước.
Thân phận của Kiều Huy Dương, cũng không có trợ lý nào có thể ngăn cản ông ta, ông ta đi thẳng đến văn phòng của Kiều Mộ Trạch.
Dương Lệ trợ lý của Kiều Mộ Trạch mỉm cười nghênh đón: “Kiều phó tổng, ngài có chuyện gì sao?”
“Tôi cháu của tôi để bàn một chút chuyện.”
“Ò! Kiều tổng đang họp.”
“Vậy tôi đến phòng làm việc của nó chờ nó cũng được.”
“Trong văn phòng Kiều tổng còn có khách, néu không ngài đến phòng nghỉ chờ một chút?”
“Khách nào mà có thể trực tiếp đi vào trong phòng làm việc của nó?” Kiều Huy Dương khẽ giật mình.
“Là bạn gái của Kiều tổng.” Dương Lệ đành phải trả lời ông ta.
Sắc mặt Kiều Huy Dương trở nên âm thầm, nhưng mà, ông ta ngay lập tức làm ra vẻ biết chuyện này.
“Ò! Thì ra là cháu dâu tương lai của tôi à! Nào, để tôi vào trong gặp mặt con bé xem nào! Lần trước ở nhà tôi cũng không gặp được con bé, tôi rất mong chờ đấy!”
Nói xong, Kiều Huy Dương liền đi về phía này, Dương Lệ muốn cản ông ta lại, Kiều Huy Dương lại nói: “Trợ lý Dương, đi làm việc đi!”
Trang Noãn Noãn đang đứng trước cửa sổ, thì nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, liền quay người lại, thì nhìn thấy một người đàn ông hơn 50 tuổi bước vào.
Trang Noãn Noãn có chút khẩn trương nhìn ông ta, không biết ông ta là ai.
“Trang tiểu thư, đừng khẩn trương, tôi là chú của Mộ Trạch.” Kiều Huy Dương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trang Noãn Noãn khi lớn.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên người cô, uyển chuyển tinh tế, một cỗ khí chất thanh linh thoát trần, khiến cho ánh mắt của người ta sáng lên.
Khó trách cháu của ông ta sẽ thích cô như vậy, Trang Noãn Noãn đúng là một mỹ nhân.
“Chào chú.” Trang Noãn Noãn chào ông ta.
Kiều Huy Dương nhìn Trang Noãn Noãn, trong lòng thật sự là hận đến không chịu được, nhưng mà, mặt ngoài ông ta vẫn không dám bộc lộ, nhưng, ông ta vẫn hi vọng Trang Noãn Noãn rời khỏi Kiều Mộ Trạch “Trang tiểu thư, chào cháu! Chú vẫn luôn nghe chị dâu nói về cháu, nhưng vẫn chưa được nhìn thấy cháu.”
“Bà Kiều nhắc đến cháu?” Trang Noãn Noãn giật mình, nghĩ đến chuyện gặp mặt lần trước, trái tim cô bất giác đập nhanh.
Kiều Huy Dương đi đến trước mặt cô, dáng vẻ tỏ ra rất là đáng tiếc: “Trang tiểu thư, đừng nói là chú quá thẳng thắn, nhưng mà, có những lời, chú vẫn phải nói thay cho chị dâu! Anh và chị dâu chú vẫn luôn muốn Mộ Trạch tìm một người con gái có gia thế tương xứng, mà thân phận của cháu, cũng khá là mẫn cảm.”
“Cháu?” Trang Noãn Noãn trừng mắt nhìn, có chút không hiểu rõ được ý của những lời này.
“Ba của cháu đã từng vì chuyện của công ty mà tự sát, mang đến một đống những lời bàn tán cho công ty vào lúc đó, cổ phiếu máy lần bị dừng lại, mà còn kém chút khiến cho công ty không thể duy trì được, vậy nên, anh chú đối với người nhà họ Trang, không cần phải nói trắng ra đi!
Nhưng trong lòng nhất địng cũng phải có một chút oán hận.”
Hô hấp của Trang Noãn Noãn có chút cứng lại, cái chết của ba mẹ, thực sự sinh ra nhiều ảnh hưởng với người Kiều gia như vậy sao? Nghĩ đến ba mẹ chết không rõ ràng, trái tìm cô vừa đau vừa phẫn nộ.
“Cho nên, chú vẫn là khuyên cháu một câu, sớm rời xa cháu trai của chú đi, đó mới có lợi với cháu, nếu như hãm sâu vào rồi, lại thêm một câu nữa, các cháu đều sẽ sống rất đau khổ, cháu trai chú còn là một đứa con hiều thảo, vì cháu mà bắt hòa với người nhà, cháu cảm thấy hôn nhân như vậy sẽ hạnh phúc sao?” Ánh mắt của Kiều Huy Dương mang theo vẻ tiếc nuối nhìn cô.
“Chỉ có thể nói, hai người không có duyên phận, mà anh trai của chú cũng vẫn luôn có oán hận với tổn thấy mà năm đó ba cháu tạo thành cho công ty, bọn cháu sẽ không có khả năng được chấp nhận đâu.”
Kiều Huy Dương giống như một thanh kiếm có gai vậy, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim của Trang Noãn Noãn, khiến thân thể cô khẽ run lên, sắc mặt cũng tái nhợt. Kiều Huy Dương rành nhất công tâm, ông ta chính là muốn khiến cho cô gái trẻ này bị đâm đến thương tích đầy mình, khiến cho cô muốn yêu mà không dám yêu, để cô rời khỏi thế giới của Kiều Mộ Trạch. Kiều Huy Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, đột nhiên dựa gần cô: “Trang tiểu thư, chú nói những lời này với cháu, cháu tuyệt đối đừng nói cho Mộ Trạch, dù sao thì nếu như nó biết chú nói nhiều với cháu như vậy, nó sẽ hận chú, nếu mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai chú cháu thì không tót.”
Trang Noãn Noãn cắn môi, khẽ gật đầu, cô cũng không biết quan hệ của người nhà họ Kiều, cũng không biết, người đàn ông trước mắt này, chính là kẻ thù của cô, hung thủ hại chết ba mẹ cô.
Kiều Huy Dương cũng không muốn ở lại nữa, ông ta đẩy cửa rời đi, dù sao ông ta cũng không có chuyện quan trọng gì muốn nói với Kiều Mộ Trạch.
Trang Noãn Noãn ngồi ở trên ghế sofa, trong đầu đều là những lời vừa rồi của Kiều Huy Dương, càng nghĩ, cô càng là cảm tháy tuyệt vọng.
Thực sự không thể ở cùng nhau sao? Thực sự sẽ tổn thương đến người nhà của anh sao? Trang Noãn Noãn nhắm mắt lại, tuyệt vọng mà bắt lực. Yêu nhau mà không được gần nhau, là chuyện đau khổ nhất trên đời này.