Chương 910: Lén Xuất Phát.
Ánh mắt Diệp Mạn Ni hiện lên một vòng âm độc: “Đương nhiên phải dùng, đến lúc đó, nếu như Trang Noãn Noãn hát ra, vậy thì cô ta coi như là đạo nhạc của chúng ta.”
“Thế nhưng là…”
“Đừng thực sự nghĩ rằng chúng ta như vậy là xong rồi, xã hội này, chỉ cần mặt đủ dày, thì còn sợ gì nữa? Bây giờ rất nhiều trương trình tạp kỹ vẫn muốn lưu lượng của chúng ta đấy! Bọn họ nếu như bọn họ không quan tâm đến quá khứ của chúng ta, thì chúng ta dám lên.”
Lâm Thiến nghĩ, cũng chỉ có thể đi con đường này thôi:”Được! Chúng ta tự mình thành nhóm đi! Cho dù bị mắng thảm, cũng tốt hơn tự sầu tự bi nhiều.”
Trang Noãn Noãn ngồi trong nhà hàng, hôm nay cô không có khẩu vị, mặc dù nhóm nhạc giải tán rồi, nhưng cô cũng vẫn là người thua.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn đi.” Kiều Mộ Trạch bá đạo ra lệnh.
Trang Noãn Noãn nhìn đồ ăn mà anh kẹp vào trong bát, cô miễn cưỡng vui cười một chút: “Được.”
Trong lòng Kiều Mộ Trạch, cũng có một chuyện khiến anh lo lắng, sự thật về cái chết của ba mẹ Trang Noãn Noãn, trong lòng anh đại khái cũng đã có một chút manh mối, mà, người có hiềm nghỉ lớn nhất là Kiều Huy Dương chú của anh.
Thậm chí ba anh cũng biết chuyện này, điều này có nghĩa là ba cho dù không có tham dự vào chuyện này, nhưng, ông vì bảo hộ em trai mình, mà không đứng ra chỉ ra hung thủ thật sự.
Ông không tham dự, nhưng, ông coi thường sự thật, đứng ở trên phương diện đạo đức, cách làm của ba, chính là Sai.
Trong biệt thự của Kiều Huy Dương, ông ta đã làm tốt chuẩn bị, trong khoảng thời gian này ông ta sẽ về sống ở nhà của ông ta tại nước ngoài, nhưng, chuyện trong tay của ông ta, cũng không hề dừng lại, thậm chí chuyện ông ta phân phó cho Lý Đạt, cũng đang âm thầm tiến hành.
“Kiều phó tổng, người đã tìm được, bây giờ chỉ chờ cơ hội.” Lý Đạt từ ngoài phòng đi vào.
“Cậu xác định người này dám giết người?”
“Thương lượng xong giá tiền, đưa trước 2 triệu tệ, sau khi làm xong, thì đưa nốt 8 triệu tệ, cái gì hắn cũng dám làm.”
Lý Đạt vô cùng tự tin với người mà mình tìm được. Kiều Huy Dương thở dài một hơi: “Đứa cháu trai này của tôi đúng là ngại mạng mình quá dài rồi, vậy mà lại vì một chuyện mà nó không nên nhúng tay vào, truy cứu đến cùng, tôi cảm thấy nó đã bắt đầu nghỉ ngờ tôi rồi, nếu mà không ra tay, chờ nó tìm thêm được chứng cứ, thì trực tiếp khai tôi ra rồi.”
“Vậy chúng ta còn chờ cái gì, trực tiếp xử cậu ta, về sau công ty chính là của ông rồi.” Lý Đạt còn nghĩ đến thù lao phong phú.
Kiều Huy Dương nghĩ nghĩ: “Vào hai ngày này đi! Tý nữa tôi đến nhà nó ăn cơm, bảo nó cũng đi về một chuyến, đến lúc đó, cậu bảo người đó ra tay ở bên đường.”
“Yên tâm đi! Lần này nhất định sẽ không thát thủ, người này đã bỏ ra một số tiền lớn để mua bảo hiểm, cho dù thả hắn vào trong tù ở mấy năm rồi ra, hắn cũng muốn kiếm Số) LAN SÊU TP ng, CB tiền số tiên này, là một người không sợ chết.
“Rất tốt, cậu nói cho hắn biết, nếu như thành công, tôi lại thêm hai triệu, chỉ cần làm xong việc.” Kiều Huy Dương dứt lời, bởi vì càng già, ông ta càng sợ chết.
Tình nguyện người khác chết, ông ta cũng tiếc mạng mình lắm.
Buổi chiều, sau khi ăn xong cơm trưa, Kiều Mộ Trạch đưa Trang Noãn Noãn về nhà, vừa hay hôm nay anh cũng không có việc gì, nên ở cùng với cô.
Trên đường đi, trong lòng Kiều Mộ Trạch vẫn còn có chút lo lắng, tâm tư của anh, tạm thời không thể nói cho cô.
Trong lòng Trang Noãn Noãn, cũng đang suy nghĩ nhiều vô số, nhưng, cho dù trong đầu suy nghĩ bay tán loạn, chỉ cần cô nhìn qua người đàn ông bên cạnh, cô liền cảm giác có một loại lực lượng, đúng, cô chỉ cần tin tưởng anh là đủ tôi.
Lam gia, bữa tối.
Mỗi một năm Lam Thiên Hạo đều sẽ đi đến mấy mỏ kim cương ở nước ngoài của mình đề kiểm tra, mà năm nay cũng đến lúc anh chuẩn bị đi.
“Ba, mẹ, con cũng muốn đi cùng anh cả.” Đột nhiên vẻ mặt Lam Sơ Niệm hưng phần nói.
Mỗi lần cô muốn đi, đều bởi vì chuyện công việc bận rộn mà không đi được, bây giờ, cô vừa hay có thể nghỉ ngơi nửa năm, có thể cũng anh cả đi chơi.
“Nơi đó có gì hay đâu? Đều là núi, mà điều kiện cũng không được tốt lắm.” Ba Lam không đồng ý cho lắm.
“Thế nhưng, con thực sự muốn đi giải sầu một chút.” Lam Sơ Niệm nháy mắt, khẩn cầu nhìn ba mẹ: “Con thực sự muốn đi, ba mẹ cho con đi đi mà! Con nhất định sẽ nghe lời của anh.”
Trong mắt Lam Thiên Hạo, cũng không có ý phản đối, cũng không có ý đồng ý.
“Ba, mẹ, Sơ Niệm khó có được thời gian, để cho em ấy đi đi! Ở bên đó phong cảnh cũng không tệ.” Lam Thiên Thần nói giúp em gái.
Hai người nhìn nhau, dù sao chuyện kia vẫn luôn ở dưới đáy lòng của bọn họ, có chút lo lắng.
“Sơ Niệm, đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi đi!” Mẹ Lam khuyên nhủ.
Lam Sơ Niệm cắn môi đỏ, trong lòng khát vọng, nhưng đành phải gục đầu xuống, ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.
Hai người thấy đã khuyên được, cũng thở phào nhẹ nhõm, Lam Thiên Thần có chút đồng tình nhìn cô.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo thì lại lóe qua một vệt sáng.
“Ngày mai con đi, nhiều nhất là 10 ngày sau con về.”
“Được! Tối nay con sắp xếp một chút đi! Mang theo thêm mắy người trợ thủ đi.” Ba Lam gật gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, Lam Sơ Niệm có chút thất lạc trở về phòng, nói thực, cô thực sự rất muốn đi, lần trước anh cả chụp ảnh ở bên kia về, vô cùng đẹp.
Ngay lúc Lam Sơ Niệm buồn bực ngồi ở trước gương trang điểm, tháo tóc dài chuẩn bị đi tắm, lúc này, cửa phòng của cô bị người gõ.
Lam Sơ Niệm nhanh chóng đứng dậy mở cửa, còn tưởng rằng là mẹ, không nghĩ tới là Lam Thiên Hạo.
“Anh, anh có chuyện gì sao?”
Chân dài của Lam Thiên Hạo rảo bước đi vào, đóng cửa lại: “Em thật sự muốn đi với anh?”
“Muốn chứ! Thế nhưng là ba mẹ không cho em đi.” Lam Sơ Niệm có chút buồn bực.
“Sáng ngày mai, 6 giờ sáng có thể dậy được hay không?”
“ÒI Có thể!” Lam Sơ Niệm gật gật đầu.
“Vậy bây giờ em có thể thu dọn quần áo đi ngủ rồi, buồi sáng ngày mai đi cùng anh.” Lam Thiên Hạo nói xong, kéo.
cửa phòng ra ngoài.
Lam Sơ Niệm vui mừng đến nhảy dựng lên, Yeah! Không ngờ anh cả lại âm thầm dẫn cô đi.
Quá tốt rồi, Lam Sơ Niệm trong hưng phấn lại có một loại cảm giác kích thích, cô lập tức lấy một cái cặp da màu hồng lớn từ trong vali ra, mở tủ quần áo, bắt đầu thu dọn.
Lam Sơ Niệm hưng phán đến có chút ngủ không yên, luôn nhìn đồng hồ, thật muốn thức đến 6 giờ sáng, như vậy sẽ không bị lỡ giờ.
Lúc đó, cô nhất định phải âm thầm đi theo anh cả, nếu không, bị ba mẹ phát hiện, thì cô không đi được.
Lam Sơ Niệm cứ như vậy mất ngủ đến 4 giờ sáng, thực sự không kiên trì tiếp được nữa, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mà trong mơ, cô đã ngủ say, căn bản không biết thời gian.
Năm giờ sáng, Lam Thiên Hạo đã rời giường, ngoài cửa số là bầu trời màu xám, Lam Thiên Hạo cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Lam Sơ Niệm: “Dậy chưa?”
Thế nhưng, gửi đi được 10 phút rồi, cũng không thấy cô trả lời.
Lam Thiên Hạo lập tức có một loại cảm giác bất đắc dĩ, cô nhóc này căn bản là không có bất kỳ khái niệm gì về thời gian.
Sau khi Lam Thiên Hạo mặc quần áo chỉnh tề liền đi ra cửa, anh mở cửa phòng bên cạnh, quả nhiên cô nhóc này đến cửa cũng không khóa.
Chỉ thấy trong ánh đèn màu hồng có một thân ảnh bò ở trên giường, mặc dù mặc bộ đồ ngủ hơi rộng cũng không thể che được thân thể uyển chuyển của cô, Lam Thiên Hạo đi đến gần một chút, không khỏi cười lên.
Chỉ thấy máy tính của Lam Sơ Niệm đang ở bên cạnh, còn đang nhắn vào phim truyền hình, mà cô thì nằm ở trên gói ngủ ngon lành. Có thể thấy được cô thức đêm cày phim, mệt đến cực điểm mới không thể không ngủ. Lúc này Lam Sơ Niệm không biết đang ở chỗ nào đánh cờ với Chu Công, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, đôi môi đỏ hơi chu lên, tóc đen rải trên gối, đẹp đế mà mê hoặc người.
Trong căn phòng yên tĩnh, hô hấp của Lam Thiên Hạo đột nhiên dồn dập thêm máy phần, anh híp híp mắt, nhìn thời gian, anh phải gọi cô dậy.
“Sơ Niệm.” Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô.
“Ưml” Lam Sơ Niệm lập tức bắt lại tay anh: “Cho em ngủ thêm chút nữa.” Nói xong, dán vào trong lòng bàn tay anh.
Lam Thiên Hạo không khỏi bắt đắc dĩ cười một tiếng, đành phải cúi người xuống một chút: “Sơ Niệm, dậy thôi, nếu không dậy, thì không mang em đi nữa.”
Mặc dù ngủ thiếp đi, nhưng câu nói này lại vô cùng có tính uy hiếp, con mắt Lam Sơ Niệm lập tức mở ra, dãn người dậy.
Vừa hay Lam Thiên Hạo cũng đang cúi người, cô vừa vươn người lên, hai khuôn mặt gần như là dán sát vào nhau, chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp đan vào nhau.
Lam Sơ Niệm bị dọa đến trừng lớn mắt, Lam Thiên Hạo cũng nhanh chóng tách ra, ngăn cách khoảng cách của hai người.
“Nhanh dậy đánh răng rửa mặt, trước 6 giờ bắt buộc phải đi.” Lam Thiên Hạo trầm thấp lên tiếng, thân ảnh có chút chật vật rời đi.
Lam Sơ Niệm trừng mắt nhìn, cũng bưng kín mặt, trời ạ!
Nguy hiểm thật, kém một chút là hôn phải anh cả rồi.
Mặc dù lúc này đầu cô có chút đầu choáng mắt hoa, rõ ràng là tuột huyết áp, đây là đau đớn do mất ngủ mang đến.
Cô lập tức đánh răng rửa mặt thay quần áo, sắp xếp hành lý, 5 giò 50 phút, cô lặng lẽ kéo mở cửa, đã nhìn thấy Lam Thiên Hạo đang chờ ở cửa phòng cô, đã chuẩn bị xong.
“Anh, chúng ta đi thôi!” Lam Sơ Niệm nhỏ giọng nói.