TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 915

Chương 915: Người Phụ Nữ Của Anh.

Sau khi tới nơi, Lam Sơ Niệm lại ngủ say một giác nữa, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô còn đấu tranh tinh thần trong giấc mơ, không biết có nên tỉnh lại không.

Cho đến khi cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt to trong veo của cô mở ra ngay lập tức, sau đó, cô phần khích vén chăn ra, mặc bộ đồ ngủ đi đến ban công khách sạn nhìn ra, một đất nước xa lạ với một khung cảnh tráng lệ được phản chiếu qua bức màn bóng.

Một đôi mắt tràn đầy sự thư thái và hạnh phúc, cô lập tức nghĩ đến anh trai vẫn đang ở trong phòng ngủ chính, cô cong miệng xấu hỏ.

Không biết anh ấy đã dậy chưa, cô quyết định trang điểm và mặc đồ thật đẹp, hôm nay sẽ đi mua sắm.

Lam Sơ Niệm bước vào phòng tắm, gội đầu và tắm rửa, cô bắt đầu bận rộn, người ta đều nói con gái ăn diện mắt rất nhiều thời gian, cô cũng vậy, khi đi ra ngoài, cô đã mặc một chiếc váy thời trang với mái tóc dài buông xõa tự nhiên, trên đầu cô còn cột một chiếc băng đô màu be, khiến cô y trở nên thuần khiết như một tia nắng mùa hè.

Ai nhìn thấy cô, cũng sẽ bị thu hút bởi ánh sáng chói trang chiếu thẳng vào trái tìm.

Cô còn tưởng anh cả vẫn chưa dậy, chẳng ngờ khi cô mở cửa bước vào, thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh đang cầm laptop, những ngón tay thon dài gõ gõ gì đó, biểu cảm có chút chăm chú.

“Anh dậy rồi à?” Lam Sơ Niệm lập tức mỉm cười đi về phía anh.

Vẻ chăm chú trên khuôn mặt Lam Thiên Hạo ngay lập tức giãn ra khi anh nhìn lên và thấy cô, dường như mọi lo lắng và buồn phiền đều tan biến trước mặt cô gái này.

Anh gác công việc sang một bên: “Đói bụng không? Muốn ăn trong phòng, hay xuống dưới ăn?”

Sơ Niệm tất nhiên muốn xuống dưới: “Chúng ta xuống dưới ăn đi!”

Hai người đến nhà hàng trong khách sạn, lúc này đã dọn ra một bàn ăn rất đầy đủ.

Lam Sơ Niệm cằm lấy đĩa chọn món ăn cô thích, lúc này.

một chàng trai nước ngoài bị cô hấp dẫn, anh ta có chút tâm cơ, cầm một phần trái cây đứng im một chỗ. Lam Sơ: Niệm đang chăm chú chọn đồ ăn, cứ vậy mà va vào anh ta.

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi.” Lam Sơ Niệm nhanh chóng xin lỗi, còn người đàn ông kia bình tĩnh nói: “Không sao đâu, cô gái là người nước nào? Có thể làm quen được không?”

“Tôi…” Lam Sơ Niệm không biết nên phản ứng lại với kiểu bắt chuyện trực tiếp này thế nào.

Đúng lúc này, một cánh tay vòng qua eo cô, còn người đàn ông trẻ kia cũng nhận được ánh mắt cảnh cáo, Lam Thiên Hạo lạnh lùng liếc mắt: “Đừng động tới người phụ nữ của tôi.”

Anh nói tiếng Anh, ban đầu Lam Sơ Niệm không phản ứng kịp, khi cô ngồi xuống bên cửa sổ với đĩa thức ăn của mình, đầu óc cô có chút trống rỗng, chờ đã, vậy ý của anh nói cô là người phụ nữ của anh sao?

Cô đỏ mặt nhìn người đàn ông đối diện, phát hiện Lam Thiên Hạo cũng đang nhìn cô.

Hai ánh mắt anh vừa chạm vào, Lam Sơ Niệm liền xấu hỗ nhìn xuống, tránh đôi mắt lắp lánh và quyến rũ của anh.

Lam Thiên Hạo liếc mắt một cái, anh có chút kinh ngạc, con nhóc này sao giờ lại lẫn tránh ánh mắt của anh? Nếu là ngày trước, không phải càng ngày càng nhìn chằm chằm sao?

Cô nhóc đã thực sự trưởng thành rồi? Biết ngượng ngùng là gì rồi sao?

Lam Sơ Niệm nhẹ cắn bờ môi đỏ mọng, nghĩ đến lời anh vừa nói, hẳn là có ý như vậy, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm ửng hồng.

Lam Thiên Hạo đang cắt bánh mì, nhỏ giọng hỏi: “Ngây người gì đấy? Còn không mau ăn đi.”

Lam Sơ Niệm lập tức vâng một câu, sau đó không nhịn được ngắng đầu hỏi: “Anh à, vừa rồi anh nói gì với người đàn ông đó? Hình như em không hiểu.”

Động tác của Lam Thiên Hạo trở nên cứng đờ, sắc mặt có chút nghiêm nghị: “Không có gì, lần sau nhớ nhìn đường.”

Lam Sơ Niệm bị sự nghiêm túc của anh doaạ cho thót tim, vội vàng xoá bỏ mọi sự tò mò, ồ một câu, cúi đầu ăn tiếp.

Mặc dù Lam Thiên Hạo cảm thấy mình có chút nghiêm khắc, nhưng đây cũng là để che giấu cho những gì anh vừa nói.

Bởi vì ý những lời anh nói với người đàn ông vừa rồi, quả thực là cô là người phụ nữ của anh, sợ cô hiểu làm nên ngăn không cho cô hỏi.

Hai người ăn xong lên phòng, khuôn mặt xinh xắn của Lam Sơ Niệm còn đang buồn buồn, nên không thèm để ý đến anh, trong lòng còn hơi giận dỗi.

Vừa vào cửa, Lam Thiên Hạo có ý muốn đùa cho cô vui, lập tức đẩy cô về phía trước, Lam Sơ Niệm lập tức khó chịu nhìn lại anh: “Anh làm gì vậy?”

Lam Thiên Hạo lại đưa tay ra đẩy cô lần nữa, làm cho cô cười.

Lam Sơ Niệm quả nhiên bị trêu cho vừa buồn cười vừa bực: “Anh đầy em làm gì.”

Lam Thiên Hạo đóng cửa, bước tới ghé sofa, giả vờ như không có gì.

“Này! Đẩy em rồi mà còn muốn đi à?” Lam Sơ Niệm lập tức sinh tính khí bướng bỉnh, vươn tay đẩy anh, Lam Thiên Hạo để cô đầy.

Nhưng cô không thẻ đầy nổi anh, Lam Sơ Niệm ngày càng tức, âm thầm quyết tâm phải đẩy anh một cái.

Lam Thiên Hạo nghĩ cô đã hết giận rồi, quay người đi vào.

phòng, Lam Sơ Niệm vươn tay đẩy mạnh về phía anh, Lam Thiên Hạo nhìn tháy thì lo lắng bàn tay nhỏ bé của cô sẽ bị gãy, anh cầm hai tay cô rẽ ra, lập tức khiến cô từ đẩy thành ra ôm.

Hai tay của cô vòng qua eo anh, Lam Sơ Niệm không còn cách nào khác, khuôn mặt hồng hào nhào cộc vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

“Ai yo!” Lam Sơ Niệm đau đớn kêu lên.

Lam Thiên Hạo lập tức cúi đầu, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Đau rồi hả?”

Lam Sơ Niệm rõ ràng là bị đau rồi! Cô ngước đôi mắt to bùng bùng như ngọn lửa nhìn anh chằm chằm: “Anh đáng ghét.”

Ánh mắt Lam Thiên Hạo chạm vào đôi mắt to của cô, trái tim anh đập rộn, xung quanh im lặng khiến trong lòng anh có vài ý nghĩ xấu xa, vả lại, nó vẫn đang tiếp tục lớn lên.

Lam Sơ Niệm chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy bầu không khí dường như đã thay đổi, trở nên yên tĩnh, ẩn chứa nguy hiểm nào đó, hơi thở cô cũng hơi gấp gáp, cô muốn rút bàn tay anh đang nắm lấy lại.

Lam Thiên Hạo tim đập thình thịch, vội vàng buông tay ra, trầm giọng nói: “Chuẩn bị đi, lát nữa chuẩn bị lên đường.”

Lam Sơ Niệm hơi căng thẳng, chuyện vừa rồi là sao? Tại sao tim cô lại đập nhanh và loạn nhịp như vậy?

Dường như có một tia sáng nào đó trong mắt anh trai khiến cô vừa mong chờ vừa sợ hãi, giống như… như thể anh muốn ăn cô.

Lam Sơ Niệm cũng vội vã trở về phòng, ôm chặt trái tim đang đập loạn xạ, bối rồi.

Hai người về phòng dọn dẹp, một tiếng sau, đoàn xe của Lam Thiên Hạo đến, Lam Sơ Niệm thu dọn đồ đạc xong, mở cửa, Lam Thiên Hạo đang đợi cô, trợ lý Lý Hoa của anh cũng ở đó.”

“Lam tiểu thư, cô ra rồi, chúng ta phải đi thôi!

“Được! Đi nào! Tôi thu dọn xong rồi.” Lam Sơ Niệm mím môi cười.

Lý Hoa tiến tới xách đồ giúp cô, ánh mắt Lam Thiên Hạo cũng đã rất bình tĩnh và tự nhiên.

“Đi thôi!”

Sau khi xuống, có một hàng tám chiếc xe địa hình bọc thép leo núi, trang bị rất tốt, bởi vì lần này bọn họ sẽ đi một quãng đường rất xa, nửa chặng đường là đường núi.

Lam Thiên Hạo để Lam Sơ Niệm ngồi trong xe anh, nhìn cô thắt dây an toàn, anh lập tức có chút không yên tâm nghiêng người qua, giúp cô thắt dây, kiểm tra lại khoá rất cần thận.

Xe chạy trên đường, dọc đường toàn là phong cảnh đẹp, quang cảnh đường xá lại mắt cũng khiến Lam Sơ Niệm rất thích thú, đây chỉ là mỏ của nhà họ Lam, ở nhiều nơi trên thế giới đều có khu thu mua và khai thác kim cương, lần này tới đây để thị sát vì sản lượng giảm sút.

Đi trên con đường bằng phẳng ba tiếng đồng hồ, sau đó đoàn xe chạy vào một con đường núi khổng lồ trong rừng rậm, đường núi đột nhiên không bằng phẳng khiến người nghiêng ngả.

Thân hình Lam Sơ Niệm mảnh khảnh, lúc thì nghiêng người sang bên này, khi thì ngả sang bên khác, Lam Thiên Hạo thấy vậy liền ôm cô vào lòng, Lam Sơ Niệm cũng không để ý gì mà ôm chặt cánh tay anh.

Phong cảnh dọc đường vẫn đẹp, Lam Sơ Niệm cũng rất thích thú, sau gần hai giờ đi bộ đường núi, nơi đây đã trở thành đồng bằng, một ốc đảo không một dấu vết con người, có rất nhiều động vật hoang dã chạy qua chạy lại, Lam Sơ Niệm wow lên một tiếng, quả nhiên tới đúng nơi rồi.

Đẹp quá! Cô giơ điện thoại lên, nhanh tay chụp vài tấm ảnh ghi lại khung cảnh nơi đây.

Đường trên thảo nguyên cũng đã bằng phẳng hơn đôi chút, Lam Sơ Niệm phấn khích mở to đôi mắt ngắm nhìn phong cảnh, nhưng cô không biết rằng bên cạnh, một đôi mắt sâu thẳm cũng đang nhìn về phía cô, trong mắt người đàn ông, cô mới là phong cảnh đẹp nhát.

Đọc truyện chữ Full