Chương 924: Tỏ Tình Với Nhau
Lam Sơ Niệm theo bản năng trồn ở bên cạnh người Lam Thiên Hạo, Lam Thiên Hạo chau mày, đưa tay kéo eo nhỏ của cô, bàn tay lập tức che mắt cô lại, dường như không cho phép cô xem hình ảnh cắm trẻ con này.
Lam Sơ Niệm đã bị anh cả che mắt như vậy mà đi thẳng về phía trước một đoạn, cô đưa tay kéo tay của anh ra, gương mặt cười vẫn còn đỏ bừng nhìn về đẳng trước.
“Sao bọn họ lại có thể làm vậy được.” Lam Sơ Niệm cảm thấy quá là phóng khoáng rồi.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo dừng trên gương mặt đẹp của cô: “Chỉ cần họ thích, chung ta không xen vào là được, nếu như chúng ta không muốn nhìn thì cứ nhắm mắt lại.”
Lam Sơ Niệm ừ một tiếng, ngẳng đầu hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh có muốn nhìn không?”
Lam Thiên Hạo nhếch miệng: “Anh là con trai, có gì mà không dám nhìn?”
Lam Sơ Niệm lập tức ngại tới mức nhìn mũi chân, nói như vậy, anh cả vẫn vô cùng có kinh nghiệm ở phương diện này sao?
“Chúng ta về đi thôi.” Lam Thiên Hạo sợ gió hơi to, sợ cô sẽ bị cảm.
Lam Sơ Niệm gật gù, lúc này, một bàn tay lớn vô cùng thân thiết đưa qua, cô ngắn ra, nhìn mười bàn tay đang đan chặt mười ngón với cô, tim của cô bỗng nhiên đập thật là nhanh.
Giống như quan hệ của cô và anh cả đã ngày càng thân mật hơn.
Rốt cuộc anh cả có thích cô hay không? Lam Sơ Niệm nghĩ thầm.
Hai người cùng đi về phòng ở trong khách sạn, bọn họ ở là một gian phòng xép, thiết kế có phòng ngủ và phòng khách, lần này, Lam Thiên Hạo để phòng ngủ cho cô, còn anh nằm trong phòng khách.
Lam Thiên Hạo đưa mắt nhìn cô đi vào trong phòng ngủ chính, anh trầm giọng bảo: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi ra sân bay sớm.”
“Vâng, anh cả anh cũng ngủ sớm chút.” Lam Sơ Niệm gật đầu, trong mắt có một sự lưu luyến không rời.
Thời gian còn sớm mà, cô không muốn phải xa anh sớm như vậy.
“Anh cả, em không ngủ được…” Lam Sơ Niệm chẳng còn cách nào ngoài việc nói ra.
Lam Thiên Hạo nói với cô: “Vậy thì ngồi sofa xem tv một lát đi. Anh xem với em.”
“Ừ, được.”
Lam Thiên Hạo gọi điện thoại để phục vụ đưa một dĩa trái cây vào, lúc đưa đĩa trái cây, nhân viên phục vụ còn đưa thêm hai chén rượu vang tới.
Lúc này, ở trước mặt có một đĩa trái cây và hai chén rượu vang tràn ngập hương thơm.
“Muốn xem phim gì?” Lam Thiên Hạo hỏi.
“Em muốn xem hoạt hình.” Lam Sơ Niệm nói, đây là thứ cô thích nhát.
Lam Thiên Hạo liền mở bản tiếng anh cho cô xem, Lam Sơ Niệm cũng không hề chê bai gì mà xem hết, cô vừa ăn hoa quả vừa xem, thi thoảng còn xiên một miếng cho.
người đàn ông ngồi bên cạnh.
ÁNh mắt Lam Thiên Hạo mặc dù đặt trên tv, nhưng mà trái tim của anh không ở đó mà đặt trên người cô gái bên cạnh.
Ở bên cạnh cô thì dù làm bắt kì việc gì, anh cũng không cảm thấy chán, chỉ cần có cô ở cạnh.
Lam Sơ Niệm lấy một miếng dưa vàng, sau khi cô cắn một cái, đột nhiên người đàn ông bên cạnh cúi đầu, cắn nửa còn lại của cô đi.
Lam Sơ Niệm nhìn cái đĩa thủy thinh, không khỏi trợn mắt: “Anh ăn trộm của em.”
Lam Thiên Hạo lập tức bật cười: “Ai kêu em không cho anh ăn, chỉ biết ăn mình em.”
Lam Sơ Niệm trừng mắt, bật thốt: “Anh không thể ăn thứ em đã ăn rồi, như vậy là hôn gián tiếp.”
Câu này vừa nói ra khỏi miệng, cô lại đỏ mặt lên trước, ánh mắt Lam Thiên Hạo lập tức sâu không thây đáy, anh híp mắt nói: “Ý của em là vừa nãy chúng ta hôn gián tiếp?”
Lam Sơ Niệm lập tức cười đỏ cả mặt, cô lắc đầu: “Không… không phải.”
Lam Thiên Hạo đột nhiên rất muốn ép hỏi cô một câu, rốt cuộc tình cảm cô dành cho anh là gì.
Bởi vì anh rất muốn biết điều này.
“Sơ Niệm, ở trong lòng của em, em thấy anh là người thế nào?” Lam Thiên Hạo thắp giọng hỏi.
Lam Sơ Niệm đang xem, bỗng nghe thấy câu nói này, khuôn mặt cô đỏ lên: “Anh là anh cả của em.”
Đáy mắt Lam Thiên Hạo xẹt qua một sự thất vọng sâu sắc, anh cắn môi, lại hỏi tiếp một câu: “Nếu như anh không muốn làm anh cả của em thì sao?”
Vấn đề này, cô thật ngại đối mặt.
Trong lòng Lam Thiên Hạo cũng căng thẳng lên, cảm giác bản thân như một kẻ phạm tội, anh cũng không biết sau khi nói ra câu này, anh có thể bị cô căm ghét không. Thế nhưng nếu như không nói ra, anh sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
“Nếu như anh muốn làm bạn trai của em thì sao?” Lam Thiên Hạo vẫn nói ra điều đã kìm nén bao nhiêu năm ở trước mặt cô.
Đôi mắt to trong veo của Lam Sơ Niệm lập tức trợn to máy.
phần, trong đôi mắt thanh khiết của cô, trông thấy không phải là sự kinh hãi mà là niềm vui vẻ không biết phải làm Sao.
“Nhưng mà… nhưng mà… việc này có được không?” Lam Sơ Niệm nói mấy câu nhưng mà xong, cô nghĩ, liệu có thể hay không.
Hô hấp của Lam Thiên Hạo trở nên dồn dập, trong ánh mắt toát ra sự vui mừng như điên. Chỉ cẦn cô nhóc này không ghét bỏ, anh đã vô cùng vui vẻ rồi.
Lam Sơ Niệm nhớ tới lần trước nghe trộm, cô cúi gương mặt nhỏ xuống, cắn môi đỏ nói: “Anh cả, ba mẹ nhất định sẽ không đồng ý chúng ta ở bên nhau.”
Lam Thiên Hạo khẽ thở một hơi: “Phía ba mẹ, anh sẽ xử lý, bây giờ, anh chỉ muốn biết tâm tư của em. Nếu như…
nếu như em từ chối anh, anh sẽ rút đi, không làm phiền tới cuộc sống của em nữa.”
Lam Sơ Niệm nghe xong, lập tức đưa tay kéo lấy ống tay.
áo của anh: “Không… không đâu, anh đừng bỏ đi.”
Lam Thiên Hạo từng bước thăm dò ra đáp án mà anh muốn, trong lòng anh đang vui vẻ, kích động, nhưng gương mặt anh lại càng trở nên thâm trầm rồi.
Bởi vì phần tình cảm này, nhất định cần dũng khí, cần trải qua rất nhiều chuyện. Nhưng bây giờ có được sự hồi đáp của cô, anh lại sỡ hãi.
“Sơ Niệm, em muốn ở bên anh không?” Lam Thiên Hạo thấp giọng hỏi, đây là điều bức thiết nhất mà nội tâm anh muốn biết.
Lam Sơ Niệm mặc dù không có bất kì chuẩn bị gì trong lòng, đã bị anh hỏi như vậy thế nhưng cô đi theo suy nghĩ trong lòng mình, đáp án trong nội tâm của cô vô cùng rõ ràng.
“Em muốn… em muốn ở cùng anh.” Viền mắt Lam Sơ Niệm có hơi ướt át, cô không biết từ lúc nào tình cảm của cô dành cho anh cả đã thay đổi. Thế nhưng cô biết, cô thật sự không muốn rời xa anh, đời này chưa từng nghĩ tới.
Lần trước, anh tốt với Nhiếp Nhân Nhân như vậy, trong lòng cô thật sự rất khó chịu, dường như, cô đã bị bỏ rơi vậy.
Khi đó không xác định được tình cảm với anh cả, bây giờ, cô xác định, tình cảm của cô đối với anh, thật sự không phải tình anh em, mà là tình yêu muốn được ở bên anh.
Hô hắp Lam Thiên Hạo cứng lại, dường như không hề do dự mà ôm cô vào trong lòng, siết chặt cô ở trong lồng ngực. Giọng anh dồn nén hỏi: “Sơ Niệm, em đã nghĩ kĩ chưa.”
Lam Sơ Niệm dựa vào trong lòng anh, cười rất dũng cảm: “Em nghĩ kĩ rồi, em muốn ở bên cạnh, em không muốn rời xa anh, không muốn trông thấy anh tốt với những cô gái khác.”
Lam Sơ Niệm nói chuyện như một cô vợ nhỏ đang ghen.
Lam Thiên Hạo lập tức kinh ngạc: “Ngoài em ra, anh còn đối tốt với anh nữa?”
“Lần trước cô tiểu thư Nhân Nhân kia, không phải anh rất tốt với chị ây sao?” Lam Sơ Niệm còn chưa quên, đêm đó, hai mắt anh cứ dán trên người chị ấy đấy.
Lam Thiên Hạo không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đáy là vì anh đang diễn kịch cho ba mẹ xem.”
“Bởi vì ba mẹ biết anh thích em, nên mới đuổi anh ra khỏi nhà, lại tìm đối tượng xem mắt cho anh sao?” Lam Sơ.
Niệm hỏi nho nhỏ.
Lam Thiên Hạo không khỏi ngắn ra, không ngờ cô nhóc này quan sát hết cả, còn tưởng rằng cô ngây ngốc không biết điều gì hết.
“Phía ba mẹ, anh sẽ giải thích, bất kể là hậu quả gì, cũng để một mình anh gánh chịu. Sơ Niệm anh sẽ không để em chịu bắt kì tổn thương gì.” Lam Thiên Hạo thấp giọng nói, môi mỏng khẽ hôn lên mái tóc cô.
Lam Sơ Niệm không khỏi nghĩ tới cái hôn trong mơ lần trước, cái hôn đó thật sự rất chân thực, giống như cô được anh hôn thật.
Rốt cuộc hôn có cảm giác thế nào? Trong lòng Lam Sơ: Niệm có một suy nghĩ to gan, cô muốn thử xem…
Cô ngắng đầu lên từ trong ngực anh, một đôi mắt to long lanh nước nhìn anh, ánh mắt hơi lộ ra nét chờ mong gì đó.
Lam Thiên Hạo cúi đầu, nhìn vào ánh mắt cô, không khỏi nhận ra sự khát vọng ở trong mắt cô.
“Em muốn làm gì?” Anh biết rõ còn hỏi.
“Em nghĩ… em không muốn làm gì cả. Chỉ là em thấy…”
Lam Sơ Niệm sao có thể không ngại mà bảo cô muốn hôn?
Nhưng mà ngay lúc cô định đứng dậy quay về phòng, cánh tay của cô bị người đàn ông kéo một cái, cô lại nhào vào lồng ngực anh, cái hôn cũng thế mà đặt lên.