Chương 957: Lam Sơ Niệm Thẹn Thùng
Sau khi ăn tối xong, từ nhà họ Kiều đi ra, Trang Noãn Noãn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, bởi vì cô không thể kèm được Sự vui vẻ của mình.
Chuyện cô lo lắng nhất lại có chuyển biến, trở thành chuyện tốt đẹp nhất, sự chấp nhận và chăm sóc của vợ chồng Kiều Việt Dương khiến cô yên lòng, không còn phải lo lắng bắt cứ điều gì.
“Anh nói rồi, chỉ cần anh thích em, ba mẹ anh sẽ không phản đối.” Kiều Mộ Trạch ở bên cạnh cong môi cười nói.
“Ừm!” Trang Noãn Noãn đáp lại bằng một nụ cười, nghiêng đầu nhìn anh say đắm. Kiều Mộ Trạch lập tức vươn một tay, nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô. Trang Noãn Noãn đan chặt mười ngón tay với anh, bây giờ chỉ cần đợi vụ án của ba cô kết án nữa thôi.
Mà chuyện này đến rất nhanh. Ngay ngày hôm sau đã nhận được tin tức rồi, bản án sẽ được tuyên vào chiều hôm đó, lúc 2 giờ 30 chiều. Rất nhiều người nghe tin đã tự: tìm đến để nghe.
Vợ chồng Kiều Việt Dương, Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn đưa theo bà ngoại của cô, còn có một số truyền thông quan tâm đến vụ án này, tất cả đều đã đến.
Con trai của Lý Đạt và vị hôn thê của anh ta cũng ở đó, mắt anh ta đỏ hoe, có lẽ lúc này anh ta mới biết được trong suốt những năm qua ba anh ta đã làm những gì, mà lúc này anh ta cũng mới hiểu tại sao tiền học phí của mình đắt như vậy mà ba anh ta không chút ngần ngại đã đưa cho anh ta, thì ra đó là tiền ba anh dùng mạng sống đẻ đánh đổi.
Đứng trong vành móng ngựa có Kiều Huy Dương là người đứng đầu và đứng cạnh ông ta là các thuộc hạ của ông ta, những tên này đều là những người đã giúp ông ta làm những điều xấu xa. Lấy Lý Đạt làm ví dụ, mỗi một vụ án giết người của Kiều Huy Dương ông ta đều có tham gia.
Kiều Huy Dương xám mặt đứng đó, tay và chân ông ta đều bị còng lại, ông ta quay đầu nhìn vợ chồng Kiều Việt Dương đầy căm hận, không nói một lời nào.
Mặc dù ánh mắt của Kiều Việt Dương lại đầy sự thương tiếc cho ông ta, nếu Kiều Huy Dương có bắt kỳ nguyện vọng nào chưa hoàn thành thì ông có thể giúp ông ta hoàn thành nó. Nhưng rõ ràng là Kiều Huy Dương vô cùng oán hận ông.
Hai mắt Trang Noãn Noãn đỏ ửng cả lên, bà cụ cũng che miệng nghẹn ngào, chính nhóm người này đã ép con gái và con rễ của bà tự sát một cách dã man như vậy, thật sự khiến trái tim bà cảm thấy lạnh lẽo.
Bắt đầu tuyên án, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Kiều Huy Dương bị kết án tử hình và sẽ bị xử tử một tuần sau đó, Lý Đạt cũng bị tước quyền chính trị chung thân, hình phạt ở tù không thời hạn, ít nhất là còn giữ được mạng, những người còn lại đều bị phán những hình phạt nặng nề tương ứng.
Nước mắt của Trang Noãn Noãn lặng lẽ rơi xuống, cuối cùng cô cũng báo thù được cho ba mẹ mình, cô nghĩ, ba mẹ cô ở dưới suối vàng sẽ rất hạnh phúc khi nhìn thấy cảnh này.
Kiều Huy Dương nghe xong thời hạn thi hành án thì toàn thân ông ta không ngừng run lên, cảm giác chờ chết này không hè dễ chịu chút nào.
Bước ra khỏi tòa án, Trang Noãn Noãn đỡ bà ngoại ra ngoài, bà Kiều cũng tiến đến an ủi bà lão, để cho đoàn xe của Kiều Mộ Trạch hộ tống bọn họ về nhà.
Nhìn thấy xe của Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch rời đi, bà Kiều cảm thán nói: “Thực sự không ngờ ông ta lại dám làm ra loại chuyện này. Ông đã luôn giúp ông ta, thế mà ông ta vẫn không biết thoả mãn.”
“Tôi cũng thấy rất tiếc. Nếu năm đó tôi phát hiện ra trước khi Trang Nghiêm Minh tham ô, thì mọi chuyện đã không đến mức này.”
“Ông có nghĩ là Trang Nghiêm Minh bị ép buộc không?
Ông ấy có lẽ sẽ không làm những chuyện đó!”
“Cảnh sát đã tìm thấy sổ tài khoản của ông ấy. Tôi xem qua rồi, có lẽ ông ấy là bị ép buộc. Có lẽ lúc đó Huy Dương đã dùng người nhà của ông ấy để đe doạ ông ấy.”
“Như vậy thì Noãn Noãn thật sự quá đáng thương! Từ nay trở đi, mưa tạnh trời quang, để cho con bé với Mộ Trạch sống thật tốt!”
“Ừm! Vậy thì phải mau cưới con bé về nhà! Hai người chúng ta ở nhà, quá vắng vẻ, nếu như có thêm một đứa cháu trai thì náo nhiệt biết máy.”
Nghe vậy, khuôn mặt bà Kiều cũng lộ rõ vẻ mong đợi: “Đúng đây! Hy vọng bọn nhỏ cô lên, sớm sinh cho chúng ta một đứa cháu trai để bế.”
Kiều Mộ Trạch đưa Trang Noãn Noãn và bà cụ trở về nhà xong thì chỉ ngồi lại một chút rồi đến công ty một chuyến, trước bữa tối sẽ trở lại.
Bà cụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Trang Noãn Noãn: “Noãn Noãn, ngày mai cháu đi cùng bà đến thăm mộ ba mẹ cháu. Bà muốn nói cho họ biết tin tốt này, để họ yên tâm ra đi! Bây giờ cháu đã lớn rồi, cũng sắp phải gả cho người ta rồi.”
Trang Noãn Noãn gật đầu: “Dạ, sáng sớm mai cháu sẽ đi với bà.”
Lam trạch, máy ngày nay Lam Sơ Niệm không luyện nhảy, hôm nay cô lên phòng tập trên tằng thượng luyện tập.
Lam Thiên Hạo từ công ty về sớm, nhìn thấy ba mẹ đều đã đi ra ngoài, em trai lại đang ở trong phòng viết luận văn. Anh tìm không thấy Lam Sơ Niệm liền biết ngay rằng cô đang ở tầng thượng.
Anh uể oải bước từng bước lên trên, đứng ngoài cửa phòng tập liền nhìn thấy ngay Lam Sơ Niệm đang tập eo ở bên trong, chiếc eo thon hoàn mỹ của cô làm cho máu của người đàn ông đang đứng xem ngoài cửa sục sôi.
Ánh mắt của Lam Thiên Hạo khoá chặt vào cô gái đang một mình nhảy theo điệu nhạc, anh cởi giày ra sau đó bước vào trong.
Lam Sơ Niệm đang nhảy, chợt nhìn thấy người đàn ông từ bên ngoài bước vào, cô lập tức xấu hỗ thu tư thế lại, quay đầu hỏi anh với vẻ dễ thương: “Anh, sao mới giờ này anh đã về rồi?”
“Nhớ em.” Chất giọng trầm thấp của Lam Thiên Hạo vang lên không chút che giấu.
Quả thực, chỉ cần hoàn thành xong những việc trên tay thì thời gian còn lại trong tâm trí anh đều là hình bóng của cô, muốn ở bên cạnh cô.
Trái tim của Trang Noãn Noãn như mềm nhũn đi. Dưới chiếc áo croptop là một chiếc quần tập yoga rất nhẹ, để lộ ra toàn bộ thân hình quyến rũ của cô.
Lam Thiên Hạo thở gấp, anh duỗi tay trực tiếp ôm lấy eo cô, vòng eo chưa bằng một cánh tay của Lam Sơ Niệm đã bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt.
Lam Sơ Niệm vốn đã nhảy đến mức cả người nóng bừng, lại thêm động tác này của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô ngay lập tức đỏ bừng lên, màu đỏ ấm áp trên gò má cô khiến đôi mắt của người đàn ông trở nên thâm trầm hơn.
Một vài sợi tóc trên trán dính vào má cô, ngón tay mảnh khảnh của Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng chạm vào má cô, xúc cảm khi chạm vào làn da mềm mại của cô khiến trái tìm anh trong chốc lát trở nên nóng bừng.
Lam Thiên Hạo dịu dàng vén tóc cô lên vành tai, cái đầu nhỏ của Lam Sơ Niệm đã sớm rũ xuống vì xáu hổ. Lam Thiên Hạo nhếch miệng khẽ cười, bàn tay to khẽ véo cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, Lam Sơ Niệm theo đó ngẳng đầu lên.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn nóng bỏng đã ập xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô.
Não của Lam Sơ Niệm như nổ tung, toàn thân cô đỏ bừng. Đang ở nhà kia mà! Mặc dù người nhà đã ủng hộ việc họ ở bên nhau, nhưng cô vẫn không thẻ làm máy việc thân mật như vậy với anh ở nhà!
Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng áp cô đến một góc bên cạnh.
Hôm nay, sự ngọt ngào của cô khiến anh không nỡ buông tay.
Một nụ hôn có thể khiến hơi thở của người đàn ông hoàn toàn rối loạn thì Lam Sơ Niệm cũng không khá hơn là bao, hơi thở của cả hai đều rất loạn.
Lúc này, Lam Sơ Niệm dường như nghe thấy dưới lầu có tiếng xe vọng đến, cô lập tức vươn tay đẩy người nào đó ra.
Lam Thiên Hạo mới dựa vào trán cô, khẽ buông cô ra, trong đôi mắt sâu thẳm của anh tràn đầy thứ tình cảm nguyên thủy nhất.
“Sơ Niệm, chúng ta kết hôn đi!” Lam Thiên Hạo thực sự không thể kiềm nén được nữa rồi, vì anh khát vọng muốn có được cô, không muốn đợi thêm một chút nào nữa.
Lam Sơ Niệm khẽ mím môi, gật nhẹ đầu, chỉ cần anh nguyện ý cưới cô, cô đương nhiên cũng sẽ nguyện ý gả cho anh.
Cô đã nghĩ kĩ rồi, cho dù thế giới bên ngoài có nhìn cô thế nào, cô cũng sẽ không quan tâm, cô muôn ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa.
Y Cảnh Long bây giờ vẫn đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài, ông đã gửi Y Tư Nhã đến một trường học ở nước ngoài, sau đó Y Cảnh Long đã một mình đi đến những nơi mà ông và người vợ trước đây đã cùng nhau vì trái tim ông lúc đầy cảm giác tội lỗi, ông đang tìm kiếm lại những kỉ niệm trước đây.
Nơi Y Tư Nhã học không phải là một trường đại học tốt gì, mà chỉ là một trường đại học tuyến ba. Y Cảnh Long tiêu tiền mua cho cô ta một vị trí, để cho cô ta học ở đấy, hơn nữa không có sự cho phép của ông thì cô ta không được về nước.
Hoàn toàn là đang đày cô ta đi nơi khác.
Sáng sớm, Trang Noãn Noãn đang ở nhà bà ngoại, xe của Kiều Mộ Trạch khoảng bảy giờ đã đến rồi. Trang Noãn Noãn cùng bà ngoại đi xuống lầu, Kiều Mộ Trạch đi cùng bọn họ đến thăm viếng ba mẹ Trang Noãn Noãn.
Đứng trước bia mộ, tấm bia đá kia đã trải qua bao nhiêu sương gió, loang lỗ những vết hằn của thời gian, nhưng vẫn có thể nhìn ra được trên bức ảnh là một cặp vợ chồng đang nở nụ cười ấm áp và nhân hậu.
Trang Noãn Noãn nghe bà đứng trước mặt mình nói chuyện với ba mẹ, đôi mắt cô trở nên ươn ướt, cô quay sang một bên, nhẹ nhàng vùi mặt vào vòng tay của Kiều Mộ Trạch. Nước mắt cô làm ướt đẫm bộ vest cao cấp của anh, Kiều Mộ Trạch ôm chặt cô vào lòng, nhìn chăm chú vào bức ảnh của hai vợ chồng, anh thầm hứa rằng anh sẽ yêu thương, chăm sóc con gái của họ cả đời này. Anh sẽ yêu cô một đời một kiếp này.
Bà cụ nói rất nhiều, như thể hai vợ chồng đang sồng sờ sờ ngồi ngay trước mặt đang ngồi trước mặt bà vậy, bà lắm bằm một mình như thể đang thật sự trò chuyện cùng ai đó.