Chương 1011:
Anh gõ cửa nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời. Hình Nhất Phàm khẽ nhíu mày, anh vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng đầy cửa ra, chỉ thấy bên trong phòng, Bạch Hạ vẫn đang ôm chặt lấy chăn bông, ngủ rất say.
Hình Nhất Phàm không khỏi nhíu mày đứng ở cửa, người phụ nữ này đêm qua đi cướp ngân hàng sao? Bây giờ là lúc nào rồi còn ngủ say như vậy?
Hình Nhất Phàm nhìn thấy bản vẽ bên cạnh cô, xem ra đêm qua cô đã thức khuya làm việc. Người phụ nữ này thật sự không xem trọng thân thể của mình mà.
Hình Nhất Phàm lui ra ngoài, nếu cô đã muốn ngủ thì cứ để cô ngủ cho đủ vậy.
Một giấc ngủ này của Bạch Hạ, ngủ thẳng đến mười một giờ trưa. Cô mở mắt ra, cầm điện thoại lên nhìn, lập tức bị doạ giật cả mình, cô nhanh chóng ngồi dậy, vò vò mái tóc dài không nói lời nào.
Cô cởi chăn xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt sạch sẽ, sau đó nhảy một chân ra ngoài, nhảy từng bước đi xuống cầu thang, mới nhảy được vài bước thì đột ngột thấy dáng người cao gầy của Hình Nhát Phàm từ dưới lầu đi lên.
“Chào buổi sáng!” Bạch Hạ cười chào hỏi.
Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm tối sầm xuống: “Buổi sáng? Cô nhìn mặt trời bên ngoài trước đã rồi hẳn chào.”
Bạch Hạ thật sự nhìn ra ngoài ánh mặt trời qua cửa sổ, mặt trời chiếu đến mông luôn rồi, cô cười hì hì đổi một câu khác: “Buổi trưa tốt lành.”
Khuôn mặt đẹp trai của Hình Nhất Phàm vẫn có chút khó coi, anh trừng mắt nhìn cô nói: “Buổi sáng tôi có nấu bữa sáng cho cô, đều lãng phí cả rồi “Hả? Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi sao? Hình thiếu gia, sau này anh đừng chuẩn bị bữa sáng cho tôi nữa, sớm sớm tôi e không dậy nổi đâu.” Bạch Hạ cảm thấy mình luôn gọi anh là Hình Nhất Phàm nghe thật bát lịch sự, thấy thân phận anh có vẻ như là một vị thiếu gia nên cô đã tự mình đổi cách xưng hô với anh.
Hình Nhất Phàm nghe xong, nhìn cô chằm chằm vài giây, anh ra lệnh nói: “Về sau, bữa sáng lúc 8h, không cho phép cô đến trễ.”
Như thể anh đang ép buộc cô nhất định phải ăn bữa sáng.
Bạch Hạ chớp chớp mắt, đành phải giải thích tình huống của bản thân với anh: “Tính chất công việc tôi buổi tối có thể thường xuyên tăng ca, cho nên ngày hôm sau tôi có thể sẽ không dậy nổi.”
Vừa nói, Bạch Hạ đứng bằng một chân có chút khó khăn, bởi vì chân của cô có chút tê rần lên.
Hình Nhất Phàm nhìn thấy nửa người trên của cô đang dựa trên lan can, cô đứng đỏ nhảy nhảy bằng một chân, anh lập tức bước tới hai bước gần cô, ngồi xổm xuống, ra hiệu cho cô lên lưng của anh.
Bạch Hạ vui vẻ, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh, ngón chân cô hơi nhón lên, nằm trên lưng anh.
Hai tay của Hình Nhất Phàm cũng ghì chặt lấy chân cô, cõng cô xuống lầu.
Ngồi trên sô pha, Bạch Hạ ngắng đầu lên ngọt ngào nói: “Cảm ơn.”
Hình Nhất Phàm bước đến trước máy rót nước, cằm cốc rót một cốc nước đưa cho cô, Bạch Hạ lúc này thật sự hồi hận khi làm chân mình bị thương, khiến cô trở thành một người đến tự chăm sóc bản thân còn khó khăn.
“Cảm ơn.” Cô cầm lấy cốc nước, lại nói cảm ơn lần nữa.
“Bây giờ cô đang ở trong nhà của tôi, cô phải nghe theo sắp xếp của tôi. Quy tắc tiếp theo là một ngày ba bữa không được muộn, nếu không tôi sẽ để cô nhịn đói một ngày, ban đêm không được thức khuya, nếu để tôi phát hiện ra thì cô phải tự gánh lấy hậu quả đấy.” Hình Nhất Phàm ngòi trên ghế sô pha đối diện, khuôn mặt tuần tú khẽ ngắng lên, giọng điệu giống như một kẻ độc tài.
Bạch Hạ đang uống nước đối diện lập tức bị lời này của anh làm cho sặc nước, cô che miệng ho khan, kinh ngạc nhìn sang anh, nhưng lại không biết nên nói gì.
*Cô hiểu rõ chưa?” Ánh mắt Hình Nhất Phàm dán chặt vào cô.
Bạch Hạ gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, cô chỉ là có chút buồn bực, tại sao anh lại làm như vậy chứ?
Tại sao Hình Nhất Phàm lại làm như vậy? Còn không phải là vì muốn sửa đổi lối sống không có quy luật gì của cô sao? Cuộc sống ngày đêm đảo lộn này của cô, cho dù bây.
giờ còn trẻ đến đâu thì cũng sẽ mắc bệnh.
Hình Nhất Phàm giống như một vị trưởng bối quan tâm lo lắng mọi thứ, mà đứa nhỏ Bạch Hạ này lại hoàn toàn không nhận ra nỗi khổ tâm của anh.
Bạch Hạ đương nhiên là đói rồi, Đoá Đoá nhảy vào vòng lòng cô, bám dính lấy cô. Hình Nhất Phàm vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Bạch Hạ không khỏi tò mò về thân phận của anh, anh nói anh là một luật sư, nhưng hình như gần đây anh cũng không làm gì cả. Thế nhưng, người đàn ông này có thể đủ tiền để sống trong một khách sạn bảy sao, trong nhà để xe có đến vài chiếc siêu xe, còn có căn biệt thự này nữa chứ.
Có lẽ xuất thân của anh là thiếu gia con nhà danh gia vọng tộc nhỉ?
Bạch Hạ chợt cay đắng nghĩ về gia cảnh của mình. Ba cô không phải là người bình thường, ông sở hữu một số công ty niêm yết, quản lý hàng nghìn nhân viên. Ông ấy rất giàu có, thế nhưng một người ba như vậy lại ở bên ngoài nuôi biết bao nhiêu tiểu tam tiểu tứ, còn giấu mẹ của cô ở bên ngoài sinh con trai, con gái riêng đủ cả.
Sau khi mẹ cô biết tin ông còn có con thì nhất thời nghĩ không thoáng liền gieo mình xuống sông tự vẫn, bỏ lại đứa con thơ ngây chỉ mới 5 tuổi là cô. Sau đó, vì cái chết của mẹ, ba cô rất hỗ thẹn, cô được đền bù rất nhiều, chỉ cần cô muốn thứ gì, ba cũng đều sẽ thoả mãn cô.
Sau khi học xong cấp 3, cô xin ra nước ngoài, bước vào con đường sự nghiệp mà mình yêu thích. Kể từ lúc nhận được khoản tiền đầu tiên cho bản thảo, cô đã hoàn toàn rời xa gia đình hỗn loạn của ba mình, nơi đó sớm đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Vì vậy, cô sống như một đứa trẻ mồ côi, mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống, tự chủ độc lập, tự mình gánh vác mọi thứ.
Hốc mắt Bạch Hạ có chút ẩm ướt, cô hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ chỉ đến lúc cô kết hôn mới mời ba mình đến một chuyến.