Chương 1066:
Tạ Nhất Vĩ dẫn Bạch Hạ đi về phía bàn ăn, hai người cầm dĩa, gắp thức ăn.
Mà ở bên phía Tạ Đức, nhân viên công tác nghiêng người nói nhỏ với ông ấy: “Tạ tổng, có một vị tiên sinh trẻ tuổi đứng ở cửa, tự xưng là phó tổng tập đoàn Lam thị.”
Tạ Đức lập tức vui mừng nói: “Ò! Cậu ấy đang ở ngoài cửa sao? Mau mời vào đây, đây là khách quý của chúng ta tối nay đấy!”
Nói xong, Tạ Đức còn đích thân nói với nhân viên: “Mau dẫn đường đi, cậu ấy đang ở đâu?”
Nhân viên ngay lập tức không dám lơ là đưa ông ấy ra ngoài cổng, chỉ thấy bóng dáng cao gầy mê người của Hình Nhát Phàm đang đứng dưới ánh đèn, khí chất sang trọng bắt phàm của anh cho dù một ánh nhìn cũng đủ khiến người ta ngất ngây.
Tạ Đức bước tới, lập tức kính cẩn nói: “Hình phó tổng, xin chào, cậu đến rồi, tôi vẫn luôn chờ cậu đại giá quang lâm đến đây!”
“Ngài khách khí rồi, trên đường bị kẹt xe một chút.” Hình Nhất Phàm cong môi cười.
“Cậu mau vào trong uống một ly rượu đi!” Tạ Đức không biết tại sao phó tổng tập đoàn Lam thị lại tới, nhưng sao ông dám từ chối một nhân vật lớn như vậy được chứ?
Vừa hay ông đang tìm kiếm các nhà đầu tư lớn, hy vọng có thể hợp tác với tập đoàn Lam thị.
Hình Nhất Phàm đã rất nóng lòng muốn vào bên trong.
Mục đích anh đến đây tối nay rất rõ ràng, đó là xem Bạch Hạ có bị ba cô bán đi mắt hay không.
Lúc này, Bạch Hạ đang bưng một đĩa thức ăn, ngồi bên cửa sổ với Tạ Nhất Vĩ. Hiệu ứng ánh sáng ở đó rất lãng mạn, kết hợp với âm nhạc nhẹ nhàng trong bữa tiệc, ở đó hoàn toàn thoát khỏi hẳn sự náo nhiệt của trung tâm. Nơi này rất thích hợp đề trò chuyện.
Tạ Nhất Vĩ không phải loại người khiến người ta chán ghét, cũng là người rất được dạy dỗ rất tốt, rất lịch sự.
Bạch Hạ chỉ là vì có người để ý đến cô, như vậy cô sẽ không bị bỏ rơi một mình nữa thôi. Bạch Hạ không để ý có một bóng dáng mê người từ ngoài cửa bước vào, vẻ cao quý mà anh ta toát ra giống như ánh trăng sáng tỏ, áp chế hết tất cả ánh sáng của những người đàn ông xung quanh. Anh chỉ đứng đó thôi, đã cho người ta cảm giác anh có một loại khí chất khiến người khác không thể coi thường anh được.
Người đến đây tối nay đều là các viên chức cấp cao trong công ty, nên vợ của các ông ấy đều là những người phụ nữ 30,40 tuổi. Bọn họ nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này đều không khỏi cảm thán, nếu nhà có con gái thì đều muốn nhanh chóng giới thiệu cho anh.
Thật là một chàng trai anh tuắn!
Ánh mắt sắc bén của Hình Nhất Phàm quét quanh một vòng, Bạch Hạ không ở trong đám người này, anh ngược lại nhìn tháy Bạch Thế Trạch đang tán gẫu giữa một nhóm đàn ông, Tạ Đức đứng bên cạnh Hình Nhất Phàm lập tức bưng một ly rượu tới.
“Hình phó tổng, nào, uống chút rượu giải khát đi.”
Hình Nhất Phàm cầm lấy ly rượu, động tác ưu nhã đưa lên đổ vào đôi môi mỏng, ban nãy ở trên đường đánh đấm một trận, lúc này anh quả thực có chút khát.
Ánh mắt anh nhìn xuyên qua vành ly đảo quanh, cuối cùng, ánh mắt anh khoá chặt về phía cô gái đang ngồi bên chiếc bàn ăn trước cửa kính sát đất.
Mà điều khiến ánh mắt anh của anh đột nhiên trở nên là có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện với cô, hai người họ đang nói nói nói cười cười, bầu không khí rõ ràng là rất vui vẻ.
Bạch Hạ và Tạ Nhất Vĩ đang nói về những chuyện thời đại học, vì có cùng chủ đề nói chuyện, lại có rất nhiều chuyện thú vị nên không biết từ lúc nào hai người đã nói chuyện thân mật hơn vài phần.
Chỉ là đang lúc nói chuyện, Bạch Hạ cảm thấy có một ánh mắt từ trong đám người đang mạnh mẽ bắn về phía cô, ánh mắt đó bá đạo đến nỗi khiến người khác không thể phớt lờ.
Điều này cũng hấp dẫn Bạch Hạ vừa nâng ly uống nước trái cây, vừa dùng đôi mắt đầy ý cười tò mò nhìn sang, cô muốn xem là ai đang nhìn cô chằm chằm một cách thô lỗ như vậy.
Cô vừa nhìn sang, lập tức bị doạ cho sặc, cô vội vàng vươn tay vỗ ngực, sắc mặt vì bị sặc mà vô cùng khó chịu.
Thấy cô bị sặc, Tạ Nhất Vĩ nhanh chóng đứng dậy vỗ nhẹ nhàng ân cần lưng cô, ánh mắt quan tâm: “Bạch Hạ, cô không sao chứ?”
Bạch Hạ đang rất hoảng, cô vội vàng nói với Tạ Nhất Vĩ: “Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Hình Nhất Phàm nhanh chóng đi về phía hai người họ, mắt anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên tắm lưng ngọc ngà Bạch Hạ của Tạ Nhất Vĩ, anh như muốn đắm cho tên đó một phát văng luôn vậy.
Bạch Hạ nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi chỗ ngồi của mình chạy đến đón Hình Nhất Phàm, vui mừng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hình Nhất Phàm nheo mắt, nhướng mày nói: “Sao vậy?
Không hoan nghênh tôi sao?”
Bạch Hạ sao lại không hoan nghênh anh được chứ? Cô chỉ là đang ngạc nhiên thôi! Đây là bữa tiệc tư nhân của công ty của ba thôi mà. Anh xuất hiện làm cô giật cả mình!
“Không có! Anh… anh đến đây tìm tôi sao?” Đôi mắt Bạch Hạ lóe lên vẻ bất ngờ đầy vui mừng.