“Cô ngửi gì đấy?” Giọng Hình Nhất Phàm có chút đanh lại, anh không muốn đề cô phát hiện ra.
“Trên người anh có một mùi.” Bạch Hạ nói.
Hình Nhất Phàm nhíu mày hỏi: “Mùi gì?”
“Mùi máu! Mùi máu rất nồng! Anh bị thương ở đâu sao?”
Bạch Hạ có khứu giác rất nhạy, nhưng cô không nhìn thấy.
máu trên bộ tây trang của anh! Trông anh giống như chẳng bị sao cả.
Hình Nhất Phàm không ngờ lại có thể bị cô ngửi ra được, anh che nhẹ vết thương, cũng không muốn giấu diếm cô: “Vừa rồi đánh nhau với vài người, bị thương một chút.”
“Hả? Vậy sao anh không đến bệnh viện?” Bạch Hạ kinh ngạc hỏi, cảm thấy đau lòng cho anh: “Anh bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Mau đến bệnh viện thôi!”
Hình Nhất Phàm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đây lo lắng cho anh, đột nhiên cảm thấy mình nên rời đi thôi.
“Được! Vậy cô đi cùng tôi đi.” Hình Nhất Phàm nhướng mày và nói.
Bạch Hạ cũng cuống cả lên, bởi vì mùi máu trên người anh quá nặng, nhát định là bị thương không nhẹ.
“Được, tôi đi cùng anh, nhanh lên!” Bạch Hạ lập tức đứng dậy, vươn tay đỡ lấy cánh tay anh.
Hình Nhất Phàm vừa đứng dậy, Bạch Hạ đã nắm lấy cánh tay anh, không mang để ý gì nữa, kéo anh đi về phía ngoài cửa.
Cảnh này vùa hay bị những người nên nhìn thấy trong sảnh tiệc đều nhìn thấy, Tạ Đức, Bạch Thế Trạch, Diệp Giai Mị, Tạ Nhất Vĩ, bọn họ đều biết thân phận của Hình Nhất Phàm, nhưng vào lúc này, Bạch Hạ lại đang nắm tay anh thân mật như vậy!
Bạch Hạ vội vàng kéo anh ra ngoài, lúc này mới chợt nghĩ đến gì đấy, quay đầu lại nói với Bạch Thế Trạch: “Ba, con đi trước đã.”
Hình Nhất Phàm đứng quay lưng lại với mọi người, khoé miệng anh khẽ nhếch lên ý cười, người phụ nữ này đang nắm tay anh ngoài.
Đứng ở cửa thang máy, Bạch Hạ không khỏi lo lắng hỏi: “Tại sao anh không đi bệnh viện mà lại chạy đến đây làm gì chứ?”
Hình Nhất Phàm rất muốn nói, còn không phải là vì cô sao? Nhưng anh nhịn xuống không nói.
“Còn cái gì quan trọng hơn là băng bó vết thương chứ hả?” Bạch Hạ bắt đầu dạy dỗ anh: “Còn có, tại sao anh lại đánh nhau? Anh chọc vào người nào rồi sao?”
Bạch Hạ thật sự lo lắng giống như một bà mẹ vậy, cô chỉ cảm thấy Hình Nhất Phàm đã bị thương, lại còn chạy tới đây, quá mức vô trách nhiệm với bản thân.
Nhưng cô không biết, lý do duy nhất khiến anh ở đây đêm nay, là cô.
Mặc dù Hình Nhất Phàm bị cô cằn nhằn giáo huấn nhưng trái tim anh vẫn tràn ngập một dòng điện ám áp không thể giải thích được.
Cô đang quan tâm đến anh.
“Vị Tạ thiếu gia kia có vẻ có ý với cô.” Lúc bước vào thang máy, Hình Nhất Phàm nói một câu.
Tất nhiên Bạch Hạ có thể cảm giác được Tạ Nhất Vĩ có ý với cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc có gì với anh ta.
“Có sao? Tại sao tôi không biết?” Cô giả ngốc.
“Cô có thích kiểu người như anh ta không?” Hình Nhất Phàm hỏi tiếp.
Bạch Hạ vội vàng lắc đầu: “Không!”
“Vậy thì cô thích kiểu người như thế nào?” Hình Nhất Phàm quay đầu lại nhìn cô.
Bạch Hạ xấu hỗ nhìn mặt đất, cô muốn nói, kiểu người như anh cũng không tệ.
Nhưng mà, nói như vậy chẳng khác nào là đang trực tiếp tỏ tình sao? Mặt cô mới không có dày như vậy đâu!
*Tôi cũng không biết nữa.” Bạch Hạ ngượng ngùng đáp.
Hình Nhất Phàm ra khỏi thang máy, đưa chìa khóa xe cho cô: “Cô lái xe đi, tay tôi bị đau.”
“Giờ anh mới thấy tay đâu đấy sao? Vậy sao ban nãy không đi bệnh viện đi?” Bạch Hạ hỏi lại.
Hình Nhất Phàm bỗng không còn ôn tồn nữa mà vươn tay gõ vào đầu cô một cái.
“Ái, sao anh đánh tôi?” Bạch Hạ khó hiểu quay lại nhìn anh.
Hình Nhất Phàm mím môi mỏng lại, không nói gì.