Chương 1131:
Hơn nữa, đây còn là một người đàn ông nhỏ hơn cô ba tuổi.
Bủi Nguyệt Hoàng cắn đôi môi đỏ mọng của mình, cảm thấy có chút buồn tủi thay cho bản thân. Lam Thiên Thần lái xe đến bệnh viện xong liền bước xuống, đi vòng qua phía trước xe, đến bên cạnh ghé phụ, anh mở cửa xe ra, Bùi Nguyệt Hoàng tự mình vịn khung xe bước xuống, sau khi cô đứng thẳng người, Lam Thiên Thần đóng cửa xe lại, khóa xe.
Nhìn thấy Bùi Nguyệt Hoàng đanh mặc quần tây, anh hơi cúi xuống trước mặt cô: “Lên đi, tôi cõng cô.”
Bùi Nguyệt Hoàng có chút hoảng hổ, lần này lại để anh phải cõng cô sao?
Nhìn bóng lưng của người đàn ông mảnh khảnh này, cô nuốt nước bọt, như thể tắm lưng của Lam Thiên Thần như thể có một sức hút bí ẳn quyến rũ cô.
Bùi Nguyệt Hoàng vươn tay bám lên lưng anh, ngay lập tức, mông cô bị hai lòng bàn tay to lớn có lực đỡ lấy.
Đôi mắt đẹp của Bùi Nguyệt Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng trên lưng Lam Thiên Thần, cô cũng rất nhanh liền có cảm giác an toàn.
Lam Thiên Thần cõng cô trên lưng đi về phía cổng bệnh viện, anh đưa cô đến phòng khám khoa chỉnh hình trước, sau đó lại chạy tới chạy lui để lấy số cho cô.
Mắt cá chân Bùi Nguyệt Hoàng bị thương có chút nghiêm trọng, bác sĩ hỏi cô có muốn bó bột không nhưng cô từ chối, chỉ bảo bác sĩ kê cho cô một đơn thuốc trị tiêu sưng, bác sĩ còn nói thêm một số điều cần chú ý.
Bùi Nguyệt HSu khi uống xong một đợt thuốc trong bệnh viện thì quyết định về nhà.
Lam Thiên Thần cũng không tiện can thiệp vào quyết định của cô, mặc dù bác sĩ kiến nghị cô nên bó bột.
Lam Thiên Thần tiếp tục cõng cô ra ngoài, sau khi Bùi Nguyệt Hoàng ngồi vào xe, cô nói với Lam Thiên Thần: “Làm phiền cậu đưa tôi về nhà.”
Nói xong cô chỉ đường đến một khu biệt thự.
“Cô bị thương như vậy ở nhà một mình có sao không?”
Lam Thiên Thần lo lắng hỏi.
Bùi Nguyệt Hoàng thoải mái nhướng mày: “Đương nhiên không có vấn đề gì, tôi tự lo cho mình được.”
“Vậy thì mấy ngày nay cô cứ ở nhà dưỡng thương đi! Tạm thời đừng đi ra ngoài.”
“Như vậy không được, ngày mai tôi còn có một cuộc họp quan trọng.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, cảm thấy có chút ảo nảo, tại sao cô lại nói nhiều như vậy?
Lam Thiên Thần đang lái xe, kinh ngạc quay đầu nhìn cô: “Cô là sếp của công ty, chẳng lẽ không thể tự mình nghỉ ngơi mấy ngày sao?”
Bùi Nguyệt Hoàng không muốn nói về cuộc sống của mình, cô mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Bùi Nguyệt Hoàng vang lên, cô cầm lên, nhìn tháy là Tiểu Mẫn gọi đến.
“Alo! Tiểu Mẫn.” Bùi Nguyệt Hoàng nhắc máy.
“Bùi tổng, em đã gửi lịch trình chỉ tiết ngày mai vào hộp thư của chị rồi, chị xem có cần chỉnh sửa gì không?” Tiểu Mẫn mỗi ngày khoảng chín giừo đều sẽ gửi lịch trình ngày hôm sau cho cô.
Bùi Nguyệt Hoàng cũng biết rằng lịch trình ngày mai của cô đều sẽ ở công ty, từ sáng đến chiều đều phải họp.
“Huỷ bỏ bữa trưa của tôi với tổng tài tập đoàn Thời Đức HIỂ, “Dạ được!” Tiểu Mẫn đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nguyệt Hoàng dùng điện thoại di động kiểm tra lại lịch trình, cả một ngày đều kín mít, cho dù thời gian đợi khách đến cũng không quá nửa giờ.
Dưới ánh đèn xanh mờ, Lam Thiên Thần cau mày nhìn người phụ nữ đang lặng lẽ đọc e-mail bên cạnh, thực ra anh rất lo lắng cho cô, thậm chí không biết tại sao còn có chút bực bội.
“Công việc của cô còn quan trọng hơn thân thể của cô sao?” Lam Thiên Thần có chút oán hận hỏi.
Bùi Nguyệt Hoàng khẽ giật mình, ngẳng đầu nhìn anh, cất điện thoại vào nói: “Thân thể của tôi không sao.”
“Cô đi lại bình thường còn không được, vậy mà vẫn cảm thấy không sao? Cô không cần chứng tỏ bản thân mình mạnh mẽ đến đâu. Đôi khi, quá mạnh mẽ không phải là điều tốt.” Lam Thiên Thần đã nhìn thấu sự cố gắng kiên cường của cô.
Trong khoang xe tối mờ, mặt của Bùi Nguyệt Hoàng có chút nóng lên. Lúc nào thì đến lượt một cậu nhóc giáo huấn cô vậy hả?
“Lam nhị thiếu gia, lo chuyện bao đồng hình như cũng không phải chuyện tốt đâu!” Bùi Nguyệt Hoàng đùa giỡn lên tiếng Lam Thiên Thần lập tức bị chặn họng, anh không ngờ, anh quan tâm đến cô vậy mà còn bị cô chán ghét.
Lúc này, chiếc xe thể thao của anh đã lái vào một khu biệt thự ở trung tâm thành phố, Bùi Nguyệt Hoàng chỉ vào một con đường lớn: “Đi hết con đường này là tới rồi.