Chương 1413:
Bùi Nguyệt Hoàng lần này không khỏi lo lắng, cô kiên định nói: “Đương nhiên sẽ không.”
Hứa Mẫn nghe xong lạp tức có chút đau lòng, chuyện này xảy ra quá nhanh, Bùi tổng có thể chịu nổi hay không?
Hứa Mẫn đành yên lặng lấy điện thoại ra, mở trang tin tức kia ra đưa cho cô: “Này… này chị xem đi. Chị phải thật bình tĩnh nha! Có chuyện gì cũng từ từ giải quyết.”
Bùi Nguyệt Hoàng híp mắt vươn tay nhận điện thoại của Hứa Mẫn, cô hạ mắt nhìn, đồng tử không khỏi chắn động, cô mở to tấm hình cô gái kia ra, chỉ thấy cô ta nhào vào lòng ngực Lam Thiên Thần, còn anh vô cùng thân sĩ đỡ lấy cô ta, thậm chị còn có hàm xúc đẩy ra.
Máy tắm ảnh khác đều là chụp phía sau Lam Thiên Thần, cô gái kia mỉm cười tươi, trong ánh mắt nhìn Lam Thiên Thần đều lộ ra bộ dạng khao khát cùng hưng phán.
Có những tắm ảnh cô không biết ở đâu, nhưng có một tấm cô vừa nhìn liền biết là chụp ở buổi tiệc lần trước tham gia, Lam Thiên Thần cùng cô ở ban công, cô gái này cơ hồ nhào vào lòng Lam Thiên Thần, thậm chí còn muốn vươn tay ôm lấy cổ nh.
Tắm ảnh cuối cùng chụp từ X, cô nhìn cảnh tượng quen thuộc liền nhận ra đây là siêu thị gần nhà.
Hứa Mẫn bên cạnh thấy cô nhìn chằm chằm những tắm ảnh chụp, trong lòng không khỏi run sợ nổ mạnh một tiếng, chỉ sợ Bùi Nguyệt Hoàng tức giận sẽ đi tìm Lam Thiên Thần đối chứng.
Ánh mắt lợi hai của Bùi Nguyệt Hoàng xem xong hết các tắm ảnh, cô cũng nhận ra cô gái này có mái tóc màu đỏ rượu, tuy diện mạo trẻ tuổi, nhưng chính là trang điểm mà thành, cô nghĩ đến lần đầu phát hiện trên người Lam Thiên Thần có sợi tóc lạ cùng mùi nước hoa xa lạ, nói vậy chính là cô gái này đi! Cô mở lại tấm ảnh đầu tiên, liền phát hiện Lam Thiên Thần mặt bộ tây trang kia, cô gái kia chính là chạm vào vạt áo anh, xem ra nước hoa đứng là cô ta lưu lại.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Lam Thiên Thần vừa tham gia hội nghị quay lại.
Hứa Mẫn lập tức âm thầm trừng mắt, trời ạ! Cô lại đang ở trung tâm vụ nỏ, cô nhìn vẻ mặt khó lường của Bùi Nguyệt Hoàng, lại nhìn Lam Thiên Thần đang đi tới. Cô có một cảm giác sóng to gió lớn sắp ập tới.
Hứa Mẫn còn chưa kịp nghĩ đến làm sao rời đi, Bùi Nguyệt Hoàng đã lên tiếng: “Em ra ngoài trước đi, điện thoại để lại”
“Bùi tổng, chị… chị ngàn vạn lần phải thật bình tĩnh nha!
Này không phải lỗi của Lam tổng, muốn trách thì trách con hồ ly tỉnh kia…
“Chị sẽ xử lý, ra ngoài đi!” Bùi Nguyệt Hoàng liếc cô một cái.
Hứa Mẫn lập tức không dám nói tiếp nữa, cô xoay người ngượng ngùng vẫy tay với Lam Thiên Thần: “Lam tổng, chào buổi chiều.”
Lam Thiên Thần mỉm cười gật đầu, ánh mắt anh dừng ở vẻ mặt trầm tĩnh của Bùi Nguyệt Hoàng. Chỉ thấy Bùi Nguyệt Hoàng tựa lưng vào bàn làm việc của cô, khế cắn đôi môi đỏ mọng, lộ ra vẻ nặng nề tâm tư, giống như có chuyện gì đó làm cô khó chịu.
“Nguyệt Hoàng, làm sao vậy? Ai chọc giận em sao?”
Lam Thiên Thần nói xong liền cầm lấy ly của cô, đi sang bên cạnh rót cho cô một ly nước ấm: “Họp xong sao, uống nước đi!”
Ánh mắt đầy tâm tư của Bùi Nguyệt Hoàng nhìn anh đưa nước tới, đột nhiên cô thở dài mỉm cười.
“Em cười cái gì?” Lam Thiên Thần nhìn nụ cười của cô hỏi.
Bùi Nguyệt Hoàng nhận nước, ánh mắt bình tĩnh dừng trên gương mặt ôn nhu như ngọc, vài giây sau cô lặng lẽ khóa màn hình điện thoại lên, nói với anh: “Không có gì!”
Lam Thiên Thần cảnh giác thấy cô giấu gì đó sau lưng, anh lập tức ôm lấy thắt lưng cô: “Sau lưng làm cái gì?
Giao ra đây anh xem.”
Bùi Nguyệt Hoàng lúc này đã tắt điện thoại, cô lắc đầu cười: “Không có gì! Chnhs là muốn nhìn thật kỹ chồng em thôi.”
Lam Thiên Thần hôn lên trán cô một cái: “Kế hoạch thu mua Triệu thị đã bắt đầu, Triệu Đống hẳn là đang nóng nảy.”
*Có anh ở đây, chuyện này nhất định có thể thành công.”
‘Vẻ mặt Bùi Nguyệt Hoàng tín nhiệm nhìn anh.
Lam Thiên Thần mím môi cười: “Anh sẽ tận lực không để em thất vọng.”