Chương 1468:
Một tiếng sau, máy bay hạ cánh. Tài xé của khách sạn bảy.
sao đã tới sân bay chờ sẵn, Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ lên xe về thẳng khách sạn nghỉ ngơi.
Trong phòng khách sạn cũng được trang trí rất lộng lẫy.
Bạch Hạ tắm xong, ngồi ở ban công nhìn ngắm một đất nước xa lạ, tâm trạng thả lỏng.
Sau lưng cô, một cánh tay vòng qua ôm eo cô. Bạch Hạ khẽ nghiêng mặt sang một bên, ghé sát khuôn mặt Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm mỉm cười hỏi: “Có hài lòng không?”
“Hài lòng!” Bạch Hạ nói: “Anh chỉ ngủ được trên máy bay một lúc, anh ngủ thêm một chút đi!”
“Anh muốn ngủ với em.” Hình Nhất Phàm nắm tay Bạch Hạ.
“Em ngủ đủ rồi, anh đi ngủ đi!” Bạch Hạ chỉ muốn ngắm cảnh.
“Ngủ đủ rồi thật không? Vậy có phải bây giờ em rất khỏe không?” Hình Nhất Phàm hỏi tiếp.
Bạch Hạ lập tức nhận ra ẩn ý, cô giật mình xoay người lại nói: “Không được, anh mới ngủ mấy tiếng, Hình Nhất Phàm, cần thận lao lực quá độ đấy!”
Hình Nhất Phàm thấy vợ mình nghỉ ngờ sinh lực của anh, liền không vui: “Yên tâm đi, chồng em không yếu như thế đâu.” Bạch Hạ không nói gì, đây là trọng điểm lời cô nói sao? Cô chỉ muốn để anh nghỉ ngơi thôi mà! Khó khăn đến thế sao?
Bạch Hạ không ngờ ngày đầu tiên đi chơi mà cô lại ngủ thiếp đi mắt ở khách sạn. Ai nói Hình Nhất Phàm không để cô nghỉ ngơi đủ chứ? Vì vậy, Bạch Hạ đành mệt mỏi ngủ một giấc thẳng tới sáng ngày hôm sau.
Cô mở mắt ra, xem giờ rồi chống eo ngồi dậy. Khi cánh tay của Hình Nhất Phàm giờ ra, Bạch Hạ liền bực bội đánh một cái: “Không cho anh ôm, em muốn dậy rồi.”
Hình Nhất Phàm lại thu tay về, giọng nói có chút buồn bã: “Ngủ với chồng em thêm một lúc đi.”
“Không!” Bạch Hạ kiên quyết đáp, sau đó xuống giường.
Sau khi tắm rửa, thay một bộ đồ đơn giản, Bạch Hạ mới cảm nhận được cảm giác mình đang đi du lịch. Cô ngồi trước ban công, chống cằm thưởng thức phong cảnh đường phó xa lạ, tâm trạng rất vui vẻ.
Hình Nhất Phàm cũng rời giường, dáng người cao gầy cứ đi tới đi lui trước mặt Bạch Hạ, như thể đang cố ý khoe cho cô xem vậy.
Bạch Hạ vẫn âm thầm liếc nhìn anh vài lần, trên người anh tỏa ra khí chất mâu thuẫn tới cực điểm.
Khi mặc quần áo vào, Hình Nhất Phàm là người đàn ông thuộc hệ cắm dục, nhưng ở trước mặt cô lại chẳng khác nào một con sói đói.
Hình Nhất Phàm mặc một bộ đồ thể dục ngồi xuống bên cạnh Bạch Hạ: “Anh gọi bữa sáng, lát nữa ăn xong em muốn đi chơi ở đâu?”
Bạch Hạ liền cầm ipad lên, tập trung tìm kiếm địa điểm có phong cảnh đẹp ở gần đây.
“Chỗ này không tệ!” Bạch Hạ chỉ vào một nhà thờ: “Chúng ta đến đây đi!”
Hình Nhất Phàm nhìn qua một chút, không có hứng thú.
Trước đây anh và Lam Thiên Thần đã cùng nhau tới rất nhiều địa danh nỗi tiếng trên thế giới rồi, vì vậy lần này anh đều để Bạch Hạ quyết định.
“Được, vậy chúng ta tới đó!” Hình Nhất Phàm gật đầu.
Bạch Hạ ăn không quen bữa sáng ở đây, quả thực cô là người khá để ý tới chuyện ăn uống. Dù sao thì đồ ăn sáng ở phương Tây cũng khác đồ ăn sáng ở nước nhà. Ăn xong, khách sạn đã chuẩn bị sẵn xe mà Hình Nhất Phàm yêu cầu, anh bảo tài xé đưa hai người tới chỗ đó.
Đứng trước nhà thờ đậm chát cổ xưa này, Bạch Hạ không kiềm chế được mà thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên.
Xung quanh có rất nhiều du khách và những người thích tắm nắng, trò chuyện.
Bạch Hạ đeo một chiếc túi xách nhỏ, nắm tay Hình Nhất Phàm bước vào tham quan.
Trong mắt Hình Nhất Phàm chỉ có khuôn mặt cười tươi như hoa của Bạch Hạ. Chỉ cần cô vui vẻ, thì chẳng có lý do gì anh lại không vui cả.
Cho dù lúc này Bạch Hạ trông chẳng khác nào một cô gái chưa từng va vấp trong xã hội thì anh cũng chỉ nhìn một mình cô.
Ngoài nơi mà Bạch Hạ đi du học thì cô chưa từng tới các nước khác, vì vậy Bạch Hạ cảm thấy mọi thứ ở đây rất mới mẻ.
“Nhất Phàm, chụp cho em một tắm hình đi!” Bạch Hạ bước tới chỗ một bức điêu khắc, ra hiệu chụp hình.
Hình Nhất Phàm bị cô chọc cười, cầm điện thoại di động lên vừa chụp vừa mỉm cười.