Chương 1513:
Nhưng mà, tư thế hiện tại của họ hình như có chút ám muội.
Lúc này, thang máy “ting” một tiếng, Tưởng Hân Vy lập tức bước ra khỏi thang máy như thể đang chạy trồn.
Phía sau lưng cô, Hạng Kình Hạo nhếch miệng khẽ cười, tao nhã bước theo sau.
Tưởng Hân Vy đặt bàn nằm ở vị trí sát cửa số trong sảnh nhà hàng, sau khi hai người gọi món xong, Hạng Kình Hạo tò mò hỏi: “Không phải gia đình em đang tìm chỗ ở sao?
Đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi, ba mẹ tôi đã dọn vào đó ở rồi.” Tưởng Hân Vy cầm chặt ly trà, khuôn mặt xinh xắn của cô vẫn còn hơi nóng.
“Có lẽ tôi cần phải tìm một biệt viện có vườn. Ông cố nội tôi lớn tuổi rồi, lên xuống cầu thang không thuận tiện”
Hạng Kình Hạo nói.
“Ông có nội của anh, tuổi tác hẳn đã cao lắm nhỉ?” Tưởng Hân Vy tò mò hỏi, anh kêu ông ấy là ông có nội lận cơ mà!
“Ông ấy năm nay 112 tuổi rồi.” Hạng Kình Hạo cười đáp.
Tưởng Hân Vy lập tức kinh ngạc trợn to đôi mắt: “Trời ạ!
Sức khoẻ của ông có nội nhà anh thật tuyệt.”
“Gia tộc tôi là một gia tộc có truyền thống y học, bình thường rất chú ý đến dưỡng sinh. Ông cố tôi giữ gìn sức khỏe rất tốt, nên đến giờ vẫn rất khỏe mạnh.” Hạng Kình Hạo nói về người nhà của mình, trong mắt đong đầy hạnh phúc.
Tưởng Hân Vy chỉ biết anh là người của một gia tộc y học, nhưng cô không hiểu biết nhiều về phương diện này, cũng không biết Hạng gia có cả một đề quốc y học, là đối tượng hợp tác của nhiều quốc gia phát triển.
“Đúng vậy, con người ngày nay sống quá phù phiếm, nên học cách dưỡng sinh nhiều hơn.” Tưởng Hân Vy cũng đồng tình.
“Khi nào gia tộc tôi chuyển về đây, tôi sẽ mời em đến nhà tôi làm khách. Kiến thức về phương diện này, gia tộc tôi chắc chắn là đứng đầu.”
Tưởng Hân Vy gật đầu, sảng khoái đồng ý: “Được!”
Các món ăn được dọn lên, lần này là món Trung, Hạng Kình Hạo cũng ăn rất vui vẻ, Tưởng Hân Vy rất đói, cũng bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Nhìn chăm chú dáng vẻ ăn cơm của của cô, Hạng Kình Hạo không khỏi hỏi: “Sao nhìn em giống như lúc nào cũng đói vậy? Có phải buổi trưa ăn chưa no không?”
Tưởng Hân Vy khẽ đỏ mặt, cô lắc đầu nói: “Không phải, tôi thường bận quá nên không có thời gian để ăn, vậy nên đến giờ cơm tôi liền cảm thấy rất đói.”
Hạng Kình Hạo cảm tháy cô đáng yêu chết mắt. Con gái ngày nay có rất nhiều đồ ăn vặt, trong văn phòng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đủ loại đồ ăn vặt, mà cô lại đáng thương đến mức không có thời gian để ăn.
“Em có muốn tôi chuẩn bị cho em ít đồ ăn vặt không?”
Thực ra công việc Tưởng Hân Vy thường xuyên bận đến mức quên ăn quên ngủ, cho nên không phải là cô không có ăn vặt, mà là bận rộn quá mức nên quên mát.
“Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân.” Tưởng Hân Vy rất cảm ơn anh nói.
Sau khi dùng xong bữa tối, Tưởng Hân Vy nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi rồi, từ đây về nhà ít nhát phải mát nửa tiếng, nếu tắc đường có khi mát tận một tiếng.
“Tôi phải về nhà rồi. Về muộn quá ba mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Tưởng Hân Vy nói.
Hạng Kình Hạo vừa nhìn đã biết cô là một đứa con ngoan trong nhà, anh gật đầu: “Tôi đưa em về.”
“Có phiền anh không? Nếu không thuận đường thì cũng không cần phiền toái anh đâu.” Tưởng Hân Vy rất không thích làm phiền người khác.
Cho dù là Hạng Kình Hạo không thuận đường với cô, nhưng miễn là đưa cô đi, thì đi đâu cũng là thuận đường cả.
“Tôi rãnh mà, để tôi đưa em về!” Hạng Kình Hạo nói, rất kiên trì muốn đưa cô về.
Tưởng Hân Vy không thể từ chối lòng tốt của anh, đành nói cảm ơn anh rồi hai người lên xe.