Chương 1526:
“Cũng đúng, chú nhỏ của tôi ấy à, tuổi tác lớn rồi, em sẽ không có hứng thú với chú ấy đâu.” Hạng Kình Hạo mỉm cười.
“Không phải anh vừa nói chú ấy lớn hơn anh máy tuổi sao? Chắc cũng chỉ ngoài ba mươi thôi chứ?” Tưởng Hân Vy chớp mắt.
“Lớn hơn tôi bồn tuổi, nhưng về vai về thì chú ấy lớn hơn tôi, cũng xem như là trưởng bối trong nhà.” Hạng Kình Hạo nói một cách nghiêm túc.
Không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ anh nghiêm túc so bì như vậy, Tưởng Hân Vy cảm thấy anh có chút đáng yêu!
Thời gian trên máy bay cũng trôi nhanh vô cùng, Hạng Kình Hạo đang chăm chú xem dự án nghiên cứu của mình trên laptop, trong khi Tưởng Hân Vy thì ngồi bên cạnh đọc sách, thời gian trôi qua một cách vô thức.
Khi máy bay lượn và chuẩn bị hạ cánh, Hạng Kình Hạo ngồi xuống bên cạnh cô, Tưởng Hân Vy nghiêng người nhìn ra cửa sổ, đỉnh núi dài vô tận, dòng sông dài huyền bí giống như một con rồng khổng lồ băng qua núi.
“Thật đẹp.” Tưởng Hân Vy tán thưởng, mà ngay sau đó, khi máy bay hạ cánh thì gặp phải một số luồng không khí và xảy ra rung lắc. Tưởng Hân Vy theo bản năng đưa tay định bắt lầy thứ gì đó nhưng lại không nghĩ đến, thứ mà cô bắt được lại là cẳng tay rắn chắc của một người đàn ông.
Cô quay đầu lại, Hạng Kình Hạo cũng rất ngạc nhiên, nhưng giây tiếp theo, anh đã rút tay mình ra, đổi cách, kéo cô vào, bảo vệ chặt trong lòng.
Khuôn mặt của Tưởng Hân Vy lập tức áp vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, trong lúc hoảng loạn, nép sát mình vào trong vòng tay của người đàn ông, một cảm giác an toàn mạnh mẽ bao chùm lấy cô.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, cô nhắm mắt lại, máy bay dần dần ổn định lại, Tưởng Hân Vy xấu hồ lui ra khỏi vòng tay của anh.
Giọng nói trầm thấp của Hạng Kình Hạo vang lên bên tai cô: “Đừng lo, máy bay của tôi rất an toàn.”
Tưởng Hân Vy gật đầu, cô ngòi thẳng lưng dậy, quay mặt ra ngoài cửa sổ, cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn chưa tan đi.
Hạng Kình Hạo nhìn vành tai đỏ bừng của cô, đôi môi mỏng nhéch lên ý cười.
Cũng dễ xấu hỗ quá!
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh ổn định trên mặt đất, Tưởng Hân Vy ngồi trên máy bay một lúc sau đó mới cùng Hạng Kình Hạo đi xuống, sau khi xuống thang, cô nhìn thấy hai chiếc xe địa hình màu đen đậu bên cạnh máy bay, bên cạnh xe là sáu người vệ sĩ.
Tưởng Hân Vy lúc này mới phát hiện ra, xe riêng của người đàn ông này lúc nào cũng có đủ chỗ ngồi cho anh và mấy người vệ sĩ!
Còn nóc xe thì có đầy đủ đồ dùng cho chuyến đi này, đầy hai túi lớn.
“Đây là xe của anh à?” Tưởng Hân Vy tò mò hỏi.
“Ừm! Loại xe này rất tiện cho việc đi đường núi.” Hạng Kình Hạo dứt lời, mở cửa xe nói với cô: “Đi thôi!”
Xe một đường lái ra khỏi sân bay, bắt đầu đi về phía trước theo hướng dẫn và dừng lại trước một nhà hàng ở trung tâm thành phố để mọi người dùng bữa.
Ở đây không giống như thành phố lớn, có những nhà hàng hạng nhất, hầu hết các nhà hàng ở đây đều rất náo nhiệt, các món ăn cũng mang đặc trưng của thành phó này.
Món nào cũng cay điếng người.
Sau khi ăn trưa, Tưởng Hân Vy đã ăn no, nhưng cô phát hiện người đàn ông đối diện vẫn ăn rất ít, rõ ràng là anh không thể ăn cay! Đến giữa trưa, họ rời nhà hàng và tiếp tục tiền về đích đến, khung cảnh dọc đường không còn là phố xá nhộn nhịp nữa mà thay vào đó là khung cảnh núi rừng vô cùng tươi tốt, những vườn rau ven đường, những cánh đồng lúa, hình ảnh những đứa trẻ chăn gia súc, cảnh tượng này khiến Tưởng Hân Vy hít một hơi sâu trong lành.
Hạng Kình Hạo cũng cảm thấy một cảm giác thư thái mà trước nay chưa từng có, trong lòng vô cùng thanh thản, hơn nữa bên cạnh còn có một cô gái lúc nào cũng hấp dẫn anh, tâm tình anh sao có thể không tốt được cơ chứ?
Xe chạy rất vững, lái xe từ quốc lộ trong thành phố đi về hướng đồng bào dân tộc còn phải đi qua một ngọn núi đá, một ngọn núi sừng sững hiện ra đầy hùng vĩ giữa trời và đất.
Xe tiếp tục đi về phía trước, bất giác càng ngày càng cách xa thành phó, càng nhiều cảnh núi non hiện ra, còn có rải rác vài ngôi làng, dân cư cũng ngày càng thưa thớt.
Tưởng Hân Vy thực sự rất vui vì anh có thể đi cùng cô đến đây, nếu không, một mình cô đi đến đây, có lẽ cô vẫn sẽ thấy sợ. Sống ở thành phố quá lâu, đá rất lâu rồi cô không một mình trèo núi vượt sông đi đến những nơi như này.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ bắt đầu buông xuống, máy anh vệ sĩ mở đường phía trước báo cáo lại, trước mắt không có chỗ ở, phải mắt hai tiếng đồng hồ mới đến được bản dân tộc thiểu số mà họ muốn đến. Hạng Kình Hạo bảo bọn họ đi tiếp, có thể lái xe chậm một chút.