Chương 1045:
Như mọi đám cưới viên mãn và hạnh phúc khác, đám cưới của Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy được diễn ra linh thiêng dưới sự mong đợi của tất cả người thân và bạn bè.
Tắt cả khách mời đều đã vào chỗ ngồi, bên ngoài sảnh lớn được trang hoàng rực rỡ, từ thảm đỏ bước vào bên cạnh, Tưởng Hân Vy nhìn thấy ba mình đang đợi ở trước cửa, trong mắt ông đong đầy nước mắt như sắp trào dâng, có thể thấy được ông vừa không nỡ lại vừa rất hạnh phúc.
Đứa con gái mà ông nuôi nắng nay đã lớn, cuối cùng cũng phải gả cho người khác rồi.
Đôi mắt đẹp Tưởng Hân Vy cũng rơi lệ, cô mỉm cười, nhẹ nhàng khoác lấy tay của ba mình: “Ba.”
Ba Tưởng gật gù, vỗ vỗ tay cô: “Ba mừng cho con.”
Tưởng Hân Vy cũng gật đầu, cố kiềm cảm xúc xuống đáy lòng. Từ phía sau, Hứa Tâm Duyệt đi tới giúp cô chỉnh lại khăn voan che mặt, hai nhân viên cũng tiến đến giúp cô chỉnh lại váy cưới.
Mọi thứ đã hoàn hảo và sẵn sàng, cánh cửa vàng nặng nề trước mặt từ từ được đẩy ra, để lộ ra khung cảnh đám cưới hoàn mĩ đẹp như mơ và tắm thảm đỏ dẫn đến hạnh phúc.
Tưởng Hân Vy cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, dưới lớp khăn voan che mỏng, khuôn mặt cô ửng hồng yêu kiều, cảm giác vừa ngọt ngào lại hạnh phúc.
Trong hội trường, ca khúc cho lễ cưới vang lên từ một góc nhỏ, Đó là một ban nhạc đẳng cấp thế giới rất nỏi tiếng, họ tự mình đàn lên bản nhạc này, âm sắc thanh thoát hơn, thiêng liêng hơn hẳn.
Tưởng Hân Vy thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, khoác tay ba mình bước lên thảm đỏ, những nhân viên phía sau cô đều dừng ở ngoài cửa.
Hứa Tâm Duyệt, với tư cách là phù dâu, cô đi theo ngay phía sau của cô dâu. Mặc dù hôm nay cô cũng rất xinh đẹp, nhưng ánh nhìn của mọi người hôm nay đều hướng về phía cô dâu, cô chỉ như một đóa hoa thủy tiên trong veo, lặng lẽ đưa mắt nhìn theo đôi uyên ương này.
Thế nhưng, vẫn có một cặp mắt vẫn luôn dõi theo cô, đó là phù rễ Hạng Uy Vũ đang đứng sau lưng Hạng Kình Hạo, anh đã bị Hứa Tâm Duyệt thu hút ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt. Hơn nữa hôm nay là đám cưới của anh họ, khiến anh cũng nghĩ về hôn nhân.
Vậy nên, anh chàng cũng muốn tìm một cô gái mà mình thích, cùng nhau tiền đến cung đường hôn nhân. Mà Hứa Tâm Duyệt chính là người mà anh ấy vừa nhìn đã thích.
Hạng Kình Hạo đã mong ngóng cô dâu của mình từ lâu, bởi vì chứng mắt trí nhớ đã khiến tình yêu của hai người phải trải qua rất nhiều gian truân, quãng đời còn lại dài như vậy, anh sẽ không bao giờ để người mình yêu phải chịu thêm một chút tổn thương nào nữa.
Nhìn thấy bóng dáng trắng tinh khiết dưới ánh đèn đang chậm rãi đi về phía anh, màu trắng giống như con người của cô, thuần khiết lại tốt đẹp, tim anh đã sớm đập loạn không ngừng.
Khóe miệng anh bát giác nhéch lên, trong mắt không thể che giấu được, hiện lên vẻ chờ mong.
Trong mắt các vị trưởng bối của Hạng gia bên dưới hàng ghế khán đài cuối cùng cũng hiện lên ý cười nhẹ nhõm.
Họ đã mong chờ đám cưới ngày hôm nay bao nhiêu năm trời rồi, cuối cùng cũng thành hiện thực.
Hơn nữa, nghe nói vị độc thân nào đó của Hạng gia kia cũng đã tìm được nửa kia, xem ra về nước định cư, hương hoả trong nhà cũng đổi mới, phong thủy cũng trở nên tốt hơn.
Đây quả là một sự lựa chọn rất đúng đắn.
Ngồi bên cạnh Hạng Bạc Hàn trên bàn của người thân, Nghê Sơ Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt mang đầy ý cười của gia đình họ Hạng, điều này khiến cô không ít lần cụp mắt xuống vì xấu hổ.
Dưới gầm bàn, bàn tay của cô vẫn luôn được Hạng Bạc Hàn nắm chặt lấy, như thể anh đang tiếp thêm cho cô dũng khí để đối mặt với gia đình anh và cũng âm thầm truyền đạt tình yêu của anh dành cho cô.
Ở mấy chiếc bàn bên cạnh là người nhà họ Hình, Hạng Bạc Hàn và Hình Liệt Hàn cùng nâng ly với nhau trong không trung, cả hai đều là những nhân vật đứng đầu trong giới doanh nghiệp, không nói cũng rõ đều rất tôn trọng đối phương.
Trên sân khấu, ba Tưởng đã trao tay con gái của mình cho.
Hạng Kình Hạo. Ông vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này đây, dường như ông không thẻ nói thành lời, y chỉ vỗ nhẹ vào vai Hạng Kình Hạo, sau đó lại lưu luyến nhìn con gái, rồi bước xuống.
Bên dưới khán đài, nước mắt của mẹ Tưởng không ngừng rơi, Tưởng Lam ở bên cạnh an ủi bà, chẳng máy chốc bà cũng vui vẻ trở lại.
Tưởng San cũng rất vui vì con cháu nhà họ Tưởng đều đã có được mái ấm hạnh phúc, nhìn lại một đời của mình, bà không có duyên với con cái hay hôn nhân, bà chỉ có được sự thành công trong sự nghiệp.
Nhưng bà cũng không hè lo lắng, vì ba đứa con của chị gái đều rất tốt với bà, nhìn lại những đứa chắt nhỏ đứa nào cũng đều xinh xắn đáng yêu, bà cũng không lo già rồi không có con cháu bên cạnh.