Chương 1668:
Bắt quá cậu bé cũng có thể cảm giác được việc mình chạy loạn đã chọc cho daddy thật sự tức giận, cho nên bé cũng không dám nói đến chuyện tìm bạn gái cho daddy nữa. Bé chỉ có thể ngoan ngoãn ôm lấy cổ daddy, cùng daddy về nhà.
Nhưng mà cậu bé cũng không lo lắng, bé có số điện thoại của chị xinh đẹp mà! Đoàn người Cố Thừa Tiêu vừa rời đi, Hứa Tâm Duyệt liền đẩy cửa trở về, hậu trường có chút hỗn loạn, nhưng nhân viên công tác đều đã rời đi.
Hứa Tâm Duyệt cũng không nhìn tháy cậu bé lúc nãy ngồi trên sô pha nữa, cô thầm nghĩ nhất định bé đã được người nhà đưa đi rồi. Điện thoại Hứa Tâm Duyệt vang lên, cô nghe máy: “Alo, Mao Mao, mọi người đang ở đâu?”
“Chị Tâm Duyệt, bọn em đã thu dọn xong rồi, đang ở cửa bên cạnh xe đợi chị, chị mau ra đi.”
Hứa Tâm Duyệt thở dài, toàn bộ cố gắng đều uồng phí rồi, Hứa An An nói vài câu liền có thể gạt bỏ toàn bộ tâm huyết của cô, sự tức giận này cô thực khó mà nuốt xuống.
Hứa Tâm Duyệt nói với Lâm Mao Mao: “Mọi người về khách sạn trước đi, chị phải đến nhà bà ngoại một chuyền, ngày mai gặp lại.”
“Được, vậy bọn em về trước đây.” Lâm Mao Mao cùng mọi người đều đã vô cùng mệt mỏi, đều muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Hứa Tâm Duyệt ra khỏi trung tâm nghệ thuật, nhất thời không bắt được taxi, cô cũng không vội bởi vì giờ phút này.
tâm tình cô vô cùng sa sút. Hứa Tâm Duyệt đi thêm một đoạn, cảm xúc cũng bình ổn không ít, cô liền lây điện thoại gọi cho dì nhỏ Thiệu Cô.
“Alo!” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Thiệu Cô cùng âm thanh ồn ào.
“Alo, dì nhỏ, là cháu, cháu về nước rồi.” Thanh âm của Hứa Tâm Duyệt có chút kích động.
Dù có xảy ra chuyện gì thì trước nay trước nay cô ở trước mặt người nhà luôn bày ra vẻ vui vẻ, che giấu những cảm xúc tiêu cực đi.
“Tâm Duyệt, cháu về rồi sao? Thật tốt quá. Mọi người nhớ cháu chết đi được.”
“Bây giờ cháu sẽ đến nhà dì.”
“Đến đi! Dì sẽ xin phép được về sớm.” Thiệu Cô cũng vô cùng vui vẻ.
“Dạ, cháu lập tức đến.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, lại nghe dì nhỏ nói vài câu rồi tắt máy.
Dì nhỏ giống như mẹ ruột của cô, tám tuổi cô đã ở bên cạnh dì. Dì nhỏ bởi vì gia cảnh nên không được đàn ông yêu thích, hiện tại vẫn chưa có chồng, đang làm việc ở một siêu thị, đã hơn bốn mươi tuổi. Mà trong lòng Hứa Tâm Duyệt, cô luôn muốn báo đáp công ơn dưỡng dục của dì nhỏ và bà ngoại.
Xe thể thao của Hứa An An dừng trước một cửa hàng lễ phục cao cấp, cô ta hiện tại có một tin vui, mặc dù chưa thể công khai nhưng cũng đủ khiến cô ta vui đến sắp điên lên.
Chuyện cô ta chờ đợi suốt 5 năm này đã sắp xảy ra.
Một tuần trước, Cố phu nhân đã gọi điện cho mẹ cô ta, muốn hẹn cô ta gặp mặt. Không cần nghĩ cũng biết chính là vì chuyện đứa nhỏ của cô ta và Cố Thừa Tiêu. Đứa bé đã sắp bốn tuổi, cần phải có một gia đình đầy đủ.
Cho nên, rốt cục cô ta đã có thể gả cho Có Thừa Tiểu, trở thành thiếu phu nhân tương lai của Cố gia. Đây là kế hoạch mà cô ta đã chuẩn bị suốt 5 năm, hiện giờ đã sắp có thể thu hoạch, có một đứa con đáng yêu xinh xắn, còn có một người chồng đẹp trai, giá trị con người lên đến hàng tỷ.
Vừa rồi mẹ cô ta điện thoại bảo cô ta đến đây chọn lễ phục. Bởi vì Cố phu nhân đã sắp xếp thời gian gặp mặt, chính là cuối tuần sau.
Hứa An An đi vào cửa hàng lễ phục, Lý Tịnh Nhã vẫn luôn đợi cô ta: “An An, nhanh chọn một bộ váy thật xinh đẹp, lần này gặp mặt Cố phu nhân nhát định phải thể hiện thật tốt.”
Hứa An An chờ đợi 5 năm mới có thể chờ được cơ hội lần này, cô ta sao có thể qua loa được?
Trong lòng cô ta so với mẹ mình càng gấp gáp nôn nóng hơn. Cố gia bảo vệ đứa nhỏ quá nghiêm ngặt. Bên ngoài thậm chí còn không biết Cố Thừa Tiêu có một đứa con, ngay cả cô ta suốt 5 năm qua cũng chưa từng có cơ hội gặp đứa nhỏ. Năm đó, cô ta chỉ là thân phận mang thai hộ, không có quyền hỏi thăm chuyện của đứa nhỏ. Nếu không phải Cố gia tự chủ động tìm đến cửa, nhà họ Hứa cũng không dám trèo cao. Cho dù là mười nhà họ Hứa hiện tại cũng không thể so được với Cố gia, một gia tộc quý tộc chân chính.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối không khiến mẹ mắt mặt đâu.”
“Mẹ hiện tại kích động muốn chết, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đứa cháu đáng yêu của mình, nó còn không biết có người bà ngoại này.” Lý Tịnh Nhã kích động nói.
“Mẹ, chọn xong quần áo rồi đi chọn lễ vật đi! Lần đầu tiên gặp thằng bé dù sao cũng phải tặng một chút quà.”
“Đúng đúng đúng, phải tặng.” Lý Tịnh Nhã lập tức trả lời.
Hưa An An vừa chọn lễ phục, vừa vô tình nói một câu: “Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con ở buổi trình diễn đã gặp ai?”