TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 1726

Chương 1726:

 

“OK! Được thôi!” Tài xế cũng đang cần nghỉ một chút, chuyện tốt không cần lái xe mà vẫn có tiền như này, sao lại có thể không làm chứ?

 

Đúng là, xe taxi không thể đi vào trong, sau khi Hứa Tâm Duyệt đăng ký rõ ràng ở ngoài cổng xong, vệ sĩ mới lái một chiếc xe ô tô điện du lịch đưa cô đến biệt thự của Cố Thừa Tiêu.

 

Ngồi trên xe điện, Hứa Tâm Duyệt cũng thưởng thức được khu vực sống của người giàu có, giống như một bức tranh sống động vậy, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những khu vườn cao lớn thanh lịch, còn có một công viên nước với hồ nhân tạo to lớn, làn nước xanh trong veo.

 

Mà lúc này, ở trung tâm thành phó, Hứa An An và Hồng Mỹ San cũng cùng đi về hướng biệt thự.

 

Trước đó bà gọi điện thoại, nhưng Cố Thừa Tiêu không nghe máy, Hồng Mỹ San biết, con trai chắc chắn đang ở bên ngoài chơi cùng viới cháu trai.

 

Hứa An An cũng có hơi lo lắng hỏi: “Dì, Thừa Tiêu với Tiểu Mục không có ở nhà ạ?”

 

“Yên tâm đi! Hai người họ ở nhà, chắc chắn là Thừa Tiêu và Tiểu Mục đang chơi ở trong sân, nên mới không nghe thấy tiếng điện thoại.” Hồng Mỹ San cũng đã nghĩ đến.

 

Hứa An An thở nhẹ một hơi: “Cháu cũng hy vọng có thể chơi cùngTiểu Mục biết bao.”

 

“Sắp đến rồi, tối nay cháu phải ở cùng Tiểu Mục cho thật tốt!” Hồng Mỹ San an ủi vỗ vai cô ta.

 

Hứa An An gật đầu, thế nhưng điều thu hút cô ta, còn có ba của đứa nhỏ nữa!

 

Lúc này Cố Thừa Tiêu, đúng là đang ở ngoài vườn chơi đá bóng cùng với con trai, anh thay một bộ đồ thể thao màu xám, nhìn trông vô cùng đẹp trai.

 

Cậu nhóc đang đá một quả bóng, thì nghe thấy tiếng bám cửa từ ngoài cổng truyền đến, cậu liền tò mò nói: “Daddy, có khách đến.”

 

Có Thừa Tiêu nghĩ lúc này, đến nhà anh sẽ chỉ là một người, là người phụ nữ mà anh ra lệnh phải đến.

 

Hứa Tâm Duyệt đứng ở ngoài cửa, bảo vệ vẫn chưa đi, rõ ràng là phải có được sự cho phép của Cố Thừa Tiêu, cô mới có thể rời khỏi tầm mắt của bảo vệ.

 

Bảo vệ của khu biệt thự mini này đúng là rất nghiêm ngặt.

 

Cố Thừa Tiêu bảo cậu nhóc tự mình chơi ở trên cỏ trước, để hắn đi ra xem sao, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi chơi bóng.

 

Thân hình cao lớn của Cố Thừa Tiêu xuất hiện ở cửa, cách một cánh cửa sắt màu vàng, Hứa Tâm Duyệt đứng dưới ánh trời chiều, nói với anh: “Cố tiên sinh, tôi đến rồi, xin hãy mở cửa.”

 

Có Thừa Tiêu mở cửa ra, bảo vệ cung kính nói với hắnanh “Ngài Có, tôi đã đưa khách của anh đến.”

 

“Cám ơn.” Cố Thừa Tiêu lễ phép trả lời bảo vệ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hứa Tâm Duyệt nói: “Đi vào.”

 

Hứa Tâm Duyệt nhíu mày, người đàn ông này tại sao lại lịch sự với người ngoài như vậy, mà đối với cô thì cứ như là có thủ thế chứ?

 

“Tiểu Mục ở đâu?” Hứa Tâm Duyệt trực tiếp hỏi, cô dự là đến trả quà xong rồi về luôn.

 

“Bi theo tôi.” Cố Thừa Tiêu nhìn cô một cái, rồi dẫn cô đi về hướng bãi cỏ.

 

Một mảnh cỏ vuông vức giống như sân bóng đá, cậu nhóc đang chơi bóng, đột nhiên nhìn thấy ba quay lại, mà, điều khiến cậu cảm thấy vui mừng nhát là, sau lưng ba, đi theo một bóng dáng ấm áp quen thuộc.

 

“Chị Tâm Duyệt.” Cậu nhóc. liền ném bóng đi, lao nhanh về phía Hứa Tâm Duyệt.

 

Cố Thừa Tiêu nhìn con trai mặc dù ho khan máy tiếng cũng phải chạy đến chỗ người phụ nữ sau lưng, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút đố ky, cậu nhóc cũng chưa bao giờ lao về phía anh như vậy.

 

Tại sao khi nhìn thấy người phụ nữ sau lưng này, cậu nhóc lại vui như vậy chứ?

 

“Cần thận một chút, chạy chậm thôi.” Hứa Tâm Duyệt mấy lần sợ hãi, chỉ sợ cậu nhóc đang chạy về hướng mình sẽ ngã.

 

Cô ngồi xổm người xuống, nghênh đón cậu nhóc đang chạy tới, cô nghĩ cậu nhóc cũng chỉ là chạy đến thôi, nhưng mà, cô không ngờ cậu nhóc lại chạy vào trong lòng cô.

 

Ý thức được điều này, cô liền nhanh chóng mở vòng tay.

 

ra, cậu nhóc ôm cổ cô, bẹp một tiếng, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng, liền bị cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc thơm một cái. Cái thơm này, đúng là ngọt từ mặt đến tim, Hứa Tâm Duyệt bởi vì lý do của bản thân nên có tình cảm đặc biệt với cậu nhóc, thế nên, cảm nhận của cô người ngoài không thể nào biết được. Cố Thừa Tiêu một tay đút túi quần, nhìn con trai không đứng đắn giống như một tên lưu manh nhỏ vậy, lông mày anh nhăn lại, cảnh cáo nói: “Có Dĩ Mục, chú ý một chút.”

 

Cậu nhóc ôm cổ Hứa Tâm Duyệt, thân mật gọi: “Chị Tâm Duyệt, chị có ý đến đây gặp em sao?”

Đọc truyện chữ Full