TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 1733

Chương 1733:

 

Tiếng hét đang mắc ở cổ họng chuẩn bị hét ra, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, môi đỏ vừa mở ra, anh đã đưa tay bịp lại.

 

Anh lao đến, mà Hứa Tâm Duyệt lại bị dọa đến lùi về sau, vậy nên, anh che miệng cô, đè cô cùng ngã xuống ghế sofa.

 

Với tư thế trời đất đè lên nhau.

 

Tiếng hét của Hứa Tâm Duyệt vẫn chưa phát ra, môi đã bị anh bịt chặt lại, mà khí tức trên cơ thể anh cũng bao phủ lên cô.

 

Điều này làm cho Hứa Tâm Duyệt muốn ngay lập tức tránh thoát, thì lại nghe thấy giọng nói của Hứa An An truyền đến: “Thừa Tiêu, anh đang ở bên trong sao?”

 

Ánh mắt Cố Thừa Tiêu lạnh lùng cảnh cáo người phụ nữ dưới người, mà Hứa Tâm Duyệt cuối cùng cũng hiểu, tại sao người đàn ông này lại lao đến bịp miệng cô lại.

 

Bởi vì Hứa An An đang ở ngoài cửa, trời ạ! Sao lại như vậy?

 

“Thừa Tiêu, anh đang thay quần áo à?” Hứa An An đứng ngoài cửa, giọng nói ôn nhu yêu kiêu, nêu là đàn ông nghe được, đều sẽ ngọt đến tận trong xương.

 

Lần này, không cần anh che miệng, Hứa Tâm Duyệt liền mím miệng thật chặt, thậm chí cố cũng quên mát chuyện bản thân mình đang bị anh đè dưới thân.

 

Cô càng muốn ổn định hô hấp, nhưng bởi vì lo lắng, mà ngực không ngừng nhấp nhô, vốn là anh đang dán lấy cô, cảm giác được cô đang thở gấp.

 

Trong nháy mắt, đôi mắt đen sâu thẳm của anh co lại, dưới đáy mắt xuất hiện một chút thâm ý, người phụ nữ này thở gấp làm gì chứ?

 

Không phải Hứa Tâm Duyệt muốn thở gắp, mà lúc này, cô đang vô cùng lo lắng.

 

Đồng thời, cũng vô cùng xấu hồ.

 

Hứa An An đang ở ngoài cửa, mà chồng tương lai của cô ta còn đang đè trên người cô, còn bịp lấy miệng cô, chuyện này là sao vậy chứ?

 

“Thừa Tiêu, cần tôi đi vào không?” Hứa An An lại hỏi một câu, vẫn chưa từ bỏ ý định ròi đi.

 

Có Thừa Tiêu nói với ngoài cửa, trầm giọng lạnh nhạt nói: “Không cần, cô đi xuống đi!”

 

“Tôi ở bên ngoài đợi anh.” Hứa An An đương nhiên không muốn rời đi, cơ hội như vậy, cô ta nhát định phải nắm bắt được.

 

Bên trong ánh mắt của Có Thừa Tiêu rõ ràng có chút phiền muộn, anh mới phát hiện, người con gái bị anh đè xuống này cơ thể mềm mại đến mức khiến anh cảm thấy rất thoải mái, thậm chí, trong lúc hô hấp, cũng đều là mùi tóc của cô.

 

Cố Thừa Tiêu có thể buông Hứa Tâm Duyệt ra rồi, bởi vì, không cần anh che miệng của cô, thì cô cũng sẽ không phát ra một tiếng nào.

 

Thế nhưng, làm sao bây giờ? Anh đột nhiên cảm thấy thật thú vị, đặc biệt là khi nhìn thấy cô gái vẻ mặt hoang mang dưới thân này, đôi mắt to tròn sáng trong ngập nước đó, chớp lên chớp xuống, giống như vì sao trên bầu trời đêm.

 

Còn có mặt cô đều là những rặng mây đỏ, vẫn còn bị anh che miệng, mềm mại chạm đến lòng bàn tay anh, khiến cho anh có một loại xúc động muốn đè ép.

 

Hứa Tâm Duyệt mới không muốn bị người đàn ông này ăn đậu hủ, cho dù cô không phát ra tiếng, cũng muốn giãy giụa rời xa khỏi cảnh cuỗng bách này.

 

Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông trên người mình đứng dậy, nhưng mà, khóe môi của anh nhéch lên một nụ cười thú vị, không động.

 

Hứa Tâm Duyệt đành phải giãy giụa trong lòng anh, giãy giụa như vậy, đáy mắt của anh càng trở nên tối đi, anh dán vào tai cô trầm giọng cảnh cáo: “Đừng ngọ nguậy lung tung.”

 

Hứa Tâm Duyệt liền không dám ngọ nguậy lung tung, chỉ là mặt đỏ đến mang tai, cô nhắm mắt lại nghiêng mặt ra chỗ khác, dáng vẻ như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, nhưng lại không thể phải kháng được vậy.

 

Cho đến khi nhìn thấy ý cười ở khóe môi anh, càng ngày càng cảm thấy thú vị giương lên, lúc này cô gái này cũng có chút đáng yêu đấy!

 

Lúc này, anh vậy mà quên mát nghề nghiệp của cô, chỉ muốn trêu đùa cô. Hứa An An ở ngoài cửa không rời đi, cô ta định chờ Cố Thừa Tiêu thay quần áo xong đi ra. Cố Thừa Tiêu thấy cô gái dưới người mình đột nhiên nhắm mắt lại anh chỉ đành nhàm chán bỏ tay che miệng cô ra, ngồi dậy, sau đó, coi như cô không tồn tại, đi đến trước tủ quần áo thể thao, tay dài lấy một chiếc áo T-shirt, tùy ý mặc vào.

 

Hứa Tâm Duyệt cũng nhanh chóng đứng từ ghế sofa dậy, cô rón ra rón rén đi đến góc chết của tủ quần áo trốn đi.

 

Có Thừa Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm cô, nhìn mái tóc dài rối tung của cô, còn có vẻ mặt hoang mang lo sợ giống như con thỏ trắng của cô, làm cho anh không nhịn được nhìn thêm một chút.

Đọc truyện chữ Full