Chương 1736:
Hứa Tâm Duyệt trốn trong phòng thay đồ chất đầy hàng xa xỉ này, khuôn mặt vẫn còn hơi nóng, trong không khí nồng nặc mùi hoocmon mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô muốn chạy trồn khỏi đây ngay lập tức.
Bây giờ cô chỉ thầm cầu nguyện cho Hứa An An và Cố phu nhân nhanh chóng đi đi, để cô có thể an toàn đi ra khỏi đây.
Lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, trái tim lập tức thắt chặt lại, ai đến vậy? Chẳng lẽ lại là tên khốn Có Thừa Tiêu kia? Lại muốn đến ăn đậu hũ của cô?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của cậu nhóc: “Chị Tâm Duyệt, chị Tâm Duyệt, là em.”
Hứa Tâm Duyệt lập tức mở cánh cửa trượt của phòng thay đồ ra thì thấy cậu nhóc mỗi tay cầm một quả táo bước vào.
“Chị ơi, chị có đói không? Đây, em đem táo cho chị ăn này.” Cậu nhóc đưa cho cô hai quả táo.
Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm động, hóa ra cậu nhóc này vẫn luôn nhớ đến cô! Cô quả thực đói bụng rồi, vươn tay sang nhận lấy một quả: “Chị ăn một quả, còn một quả em ăn đi.”
“Cho chị hết đấy.” Cậu nhóc nói xong liền dúi quả còn lại vào tay cô, rồi bực tức nói: “Vốn dĩ là em muốn đem lên cho chị một cái đùi gà to cơ, nhưng mà daddy không cho, tức chết em ấy!”
Hứa Tâm Duyệt thấy bộ dạng giận dỗi đáng yêu của cậu chàng thì an ủi: “Chị ăn táo được rồi, cảm ơn Tiểu Mục nha.”
Nhưng mà, trong mắt của cậu nhóc, Hứa Tâm Duyệt chỉ ăn táo thì rất tội cho cô: “Chị ơi, đợi bà của em và dì Hứa đó rời đi, em dẫn chị xuống ăn đùi gà nha?”
“Không cần đâu em, bà em và dì Hứa đó đi thì chị cũng phải đi rồi.” Hứa Tâm Duyệt cắn một miếng táo, cảm giác táo ngọt vô cùng.
“Táo rất ngon.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói.
Cậu nhóc ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô ăn.
Ở dưới lầu, Hồng Mỹ San thấy cậu nhóc đi lên lầu nửa ngày trời vẫn không thầy xuống thì muốn lên lầu xem thử.
Nhưng mà có một người đã đứng dậy nhanh hơn và nói với bà ấy: “Mẹ, để con đi.”
“Tôi cũng đi.” Hứa An An sẽ không bỏ qua bắt kỳ cơ hội nào để làm thân với con trai mình.
“Không cần, cô ở đó chơi với mẹ tôi đi!” Cố Thừa Tiêu lên tiếng ngăn cô ta lại.
Trong lời nói của người đàn ông này luôn cho người khác cảm giác anh đang răn đe, Hứa An An cũng không dám phản bác anh, dịu dàng cười nói: “Được, vậy để tôi ngồi chơi với bác gái.”
Đôi chân thon dài của Cố Thừa Tiêu liền bước lên cầu thang, đi về phía phòng ngủ chính trên tầng 3.
Một lớn một nhỏ đang thỏ thẻ nói chuyện trong phòng thay đồ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa thì bị doạ giật nảy mình.
Cậu nhóc lập tức chui ra khỏi phòng thay đồ, thấy người đi vào là daddy thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút tức giận nói: “Sao daddy không cho chị Tâm Duyệt ăn đùi gà?
Chị ấy đói rồi!”
Hứa Tâm Duyệt nghe thấy giọng nói của cậu nhóc thì biết đó là Cố Thừa Tiêu, cô cũng bước ra ngoài, trên tay vẫn cầm một quả táo đang ăn dở.
Cố Thừa Tiêu không trả lời cậu nhóc, mà chỉ nhìn chăm chú hai người lần lượt bước ra dưới ánh đèn pha lê ấm áp, không ngờ lại cho anh cảm giác hai người này có chút giống nhau.
Khuôn mặt điển trai của con trai anh rất thanh tú, mà nét thanh tú này anh lại thấy được sự tương tự trên mặt của Hứa Tâm Duyệt.
Hứa Tâm Duyệt không muốn cậu nhóc vì mình mà cãi nhau với ba, cô vội vàng nói: “Tiểu Mục, chị ăn táo là được rôi mà.”
Cố Thừa Tiêu nói với cậu nhóc: “Con xuống nhà đi, daddy có chuyện muốn nói với chị ấy.”
Hứa Tâm Duyệt nghe thấy vậy thì trái tim chợt cứng đờ, cô có chút khẩn trương nói: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi Đôi mắt của Cô Thừa Tiêu gợi lên một chút ý đùa cọt: “Nói về việc cô đã mê hoặc con trai tôi như thế nào.”
Hứa Tâm Duyệt sửng sốt, người đàn ông này đang nói nhảm gì vậy? Cô và Tiểu Mục chỉ đơn giản là rất thích đối phương, sao lại bị anh nói thành loại chuyện khó nghe như vậy chứ?
“Daddy, con thích chị Tâm Duyệt có gì sai không ạ?” Cậu nhóc cũng nghe hiểu lời daddy, chu miệng nhỏ phản bác lại.