Chương 1788:
Xe dừng lại ở một tiểu khu đã cũ, bọn họ cùng nhau xuống xe, nhìn nơi con gái đã lớn lên, trong lòng họ không khỏi tự trách, áy máy.
Hứa Tâm Duyệt gõ cửa nhà dì nhỏ, Thiệu Cô mở cửa. Lúc bà nhìn thấy ba người bên cạnh Hứa Tâm Duyệt liền không khỏi ngạc nhiên.
“Tâm Duyệt, bọn họ là…”
“Dì nhỏ, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Hứa Tâm Duyệt đón ba mẹ cùng anh trai vào nhà.
Thiệu Cô mỉm cười mời họ tiến vào, bà nhìn cả ba người đều có quý khí, khí chất bất phàm, thầm đoán xem họ là ai.
Ba người Bùi Hoa đi vào phòng khách, mắt nhìn phòng khách vô cùng đơn sơ, bày một ít gia cụ đơn giản, phòng khách khá nhỏ, bọn họ tiếng vào phá lệ vừa đủ.
Hứa Tâm Duyệt nhìn dì, nhỏ giọng hỏi “Bà ngoại ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi, có chuyện gì quan trọng sao?”
Hứa Tâm Duyệt cũng không muốn làm phiền giác ngủ của bà ngoại, cô kéo tay dì nhỏ đến trước bàn, đối diện với ba người nhà họ Bùi ngồi xuống.
*Dì nhỏ, cháu có một số chuyện muốn nói với dì. Thật ra, cháu không phải là con ruột của ba mẹ, cháu là con nuôi của họ.” Hứa Tâm Duyệt đem sự thật kinh người này nói ra.
Thiệu Cô khiếp sợ: “Cháu nói cái gì? Sao lại như vậy?
Cháu là con gái của chị hai mà?”
Bùi phu nhân khẩn cấp mở miệng nói: “Thiệu tiểu thư, làm phiền rồi, tôi giới thiệu một chút. Tôi là mẹ ruột của Tâm Duyệt, họ là ba cùng anh trai của con bé.”
Thiệu Cô không dám tin, bà nhìn gương mặt của Bùi phu nhân cùng Hứa Tâm Duyệt có vài phần tương tự, thậm chí Hứa Tâm Duyệt cùng ba người đối diện kia đều lộ ra chút cảm giác thân thuộc.
“Dì nhỏ, là thật, họ là ba mẹ và anh trai của cháu.” Hứa Tâm Duyệt nghiêm túc nói.
“Tôi đã đưa Tâm Duyệt đi làm xét nghiệm DNA, xác định Tâm Duyệt chính là đứa con gái mắt tích năm đó của tôi.
Lúc con bé bị bắt đi còn chưa được ba tháng tuỏi, bị bọn người buôn người bắt mát, bây giờ thật vất vả mới tìm được con bé!”
Thiệu Cô nghe thấy không khỏi khiếp sợ, bà không nghĩ tới đứa nhỏ của chị gái và anh rẻ lại là nhận nuôi, chuyện này họ chưa từng nói với bà, cũng bởi vì qua đời quá đột ngột nên không còn cơ hội để nói ra nữa.
Nhưng nhìn một nhà ba người đối diện, quần áo hoa lệ, cả người tả ra hơi thơ giàu có bà không khỏi mừng thay cho Hứa Tâm Duyệt. Nếu thật sự cô là con gái của họ, vậy cũng là một chuyện tốt, đứa nhỏ này đã cực khổ nhiều như vậy!
“Chuyện này thật sự là một chuyện đại hỉ! Tâm Duyệt có thể trở về bên người nhà, tôi mừng thay con bé.” Thiệu Cô thật lòng nói.
“Dì nhỏ, mặc kệ cháu là con gái nhà ai, mọi người đều là người thân của cháu, là người quan trọng nhất của cháu, công ơn dưỡng dục cháu sẽ không bao giờ quên.” Hốc mắt Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng, tuy nhận lại được ba mẹ ruột, nhưng đối với bà ngoại cùng dì nhỏ mà nói, cô cũng sợ họ sẽ lo lắng mắt đi cô.
“Thiệu tiểu thư, tuy Tâm Duyệt là con của chúng tôi, nhưng con bé là do một tay mọi người nuôi lớn, đại ân đại đức này chúng tôi suốt đời không quên, sau này chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ mọi người.” Bùi Hoa lên tiếng.
Nội tâm Thiệu Cô vui sướng, không nghĩ đến Tâm Duyệt lại là tiểu thư phú quý, bà không cầu hồi báo gì, chỉ hy vọng về sau có thể giống như hiện tại, Tâm Duyệt có thể về đây bầu bạn với bọn họ.
Bùi phu nhân nhìn ra lo lắng của bà: “Thiệu tiểu thư, xin bà đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không mang Tâm Duyệt đi, con bé là đứa nhỏ của chúng tôi, cũng là đứa nhỏ của mọi người.”
Hốc mắt Thiệu Cô đỏ lên, bà nhìn Hứa Tâm Duyệt: “Di nhỏ thật sự vui mừng cho cháu, cũng khó cho cháu cùng ba mẹ xa cách lâu như vậy.”
*Di nhỏ, mặc kệ cháu ở đâu, cháu cũng sẽ luôn quay về thăm mọi người, chăm sóc dì và bà ngoại cả đời.” Hứa Tâm Duyệt nhất thời không kiềm lòng được, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Đứa trẻ ngoan, được rồi, đừng khóc, nhận người thân là chuyện vui mà!”
Một nhà Bùi gia đối diện đều đau lòng. Bùi phu nhân cũng lau nước mắt.