TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Chương 1798

Chương 1798:

 

Bầu không khí của cả sảnh tiệc vô cùng hoà hợp, nhưng mọi người đều không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc mục đích của bữa tiệc mà nhà họ Bùi tổ chức tối nay là gì, chắc không phải chỉ là mời mọi người đến tán gẫu vậy thôi nhỉ?

 

Mọi người đều rất mong đợi, đoán già đoán non.

 

Nhà họ Bùi lại che giấu vô cùng bí ẩn, không để lộ chút phong phanh nào ra ngoài.

 

Hứa An An ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt cô ta nhìn về phía cửa đầy mong đợi, cô ta ước gì Cố Thừa Tiêu và con trai cô ta sẽ xuất hiện ngay.

 

lập tức. Sau đêm nay, tất cả mọi người đều sẽ biết rằng con trai của Cố Thừa Tiêu là do anh và cô ta sinh ra.

 

Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen chạy ra từ tập đoàn Cố thị đi về phía khách sạn. Trên ghế sau xe là hai ba con. Cậu nhóc đang ngồi trên ghế an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh ta lộ ra biểu cảm không phù hợp với lứa tuổi của mình, giống như là cậu bé đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

 

Có Thừa Tiêu liếc nhìn vẻ mặt ông cụ non của cậu con trai mình vài lần, khóe miệng không khỏi nhếch lên, trầm giọng hỏi: “Con trai, con đang nghĩ gì vậy?”

 

“Con nhớ chị gái xinh đẹp, néu chị ấy không ra nước ngoài thì tốt biết máy!” Cậu nhóc đột ngột nói.

 

Cố Thừa Tiêu có chút ngạc nhiên, tại sao con trai mình lại đột nhiên nhớ đến người phụ nữ ấy chứ?

 

“Con đừng nghĩ đến cô ta nữa, người ta đã ra nước ngoài rồi.” Cố Thừa Tiêu bình thản đáp. Anh đương nhiên không thể để con trai biết rằng người phụ nữ đó vẫn đang ở trong nước, thậm chí vẫn đang ở trong thành phố này.

 

Cậu nhóc quay đầu lại tò mò hỏi ba: “Vậy sau này con còn có thể gặp lại chị ấy không ạ?”

 

“Không thẻ.” Có Thừa Tiêu nói rất tự tin.

 

Cậu nhóc tủi thân phồng má nhỏ, cậu không vui chút nào, nhưng mà cậu nhóc nghĩ, sau này khi cậu lớn hơn một chút, vẫn có thể đi tìm chị ấy mà! Nếu mà chị gái xinh đẹp vẫn chưa lấy ai thì càng tốt!

 

Cố Thừa Tiêu nhớ mẹ anh có nói tối nay nhà họ Hứa cũng sẽ ở đó. Nếu anh đã dẫn con trai đến đó thì đương nhiên sẽ có người hỏi mẹ của cậu nhóc là ai. Nếu Hứa An An có ở đó, vậy mẹ anh chắc sẽ khảng khái giới thiệu cô ta mắt.

 

Điều này khiến Cố Thừa Tiêu có chút đau đầu, anh không muốn mẹ mình đi tuyên truyền rộng rãi loại chuyện này, bởi vì anh chưa sẵn sàng chung sống với Hứa An An.

 

“Có tổng, đến rồi ạ.” Người vệ sĩ ở phía trước nói, chiếc xe lúc này đã dừng ngay ngắn ở lối vào sảnh một khách sạn.

 

Nhân viên giữ cửa bước tới mở cửa hàng ghê sau cho họ.

 

Cố Thừa Tiêu tiêu sái bước xuống trước, dáng người đẹp trai mê người của anh dưới ánh đèn càng thêm vẻ cao quý lịch lãm. Anh đưa tay dắt ra một phiên bản thu nhỏ của mình.

 

Cậu nhóc nắm chặt tay daddy, không hề hưng phần khi được đi dự tiệc, cậu nhóc điềm tĩnh như một ông cụ non, không hề mắt bình tĩnh.

 

“Lát nữa vào đó sẽ rất đông người, con đừng chạy nhảy lung tung đấy, phải lễ phép biết chưa?” Có Thừa Tiêu nhắc nhở con trai.

 

“Con biết rồi, con sẽ không làm daddy mắt mặt đâu.” Cậu nhóc tự tin nói.

 

Có Thừa Tiêu cong môi lên khẽ cười, cậu nhóc này đúng là đứa con trai mà anh cất công dạy dỗ, cũng có chút giống anh rồi đấy.

 

Một cặp bố con điển trai xuất hiện trước cửa lớn ngoài sảnh tiệc khiến khách khứa cả hội trường đều phải ngoái nhìn. Đây không phải là chủ tịch tập đoàn Có thị sao? Mà chuyện anh có con trai cũng khiến không ít người ở đây cảm thấy kinh ngạc.

 

Không ngờ vị thiếu gia họ Cố có thân giá hàng trăm tỷ USD này lại thế mà có một cậu con trai, anh ta đã kết hôn rồi sao? Người phụ nữ nào may mắn được gả cho anh thế?

 

Hứa An An kích động đứng lên, nhanh chóng đặt ly rượu vang đỏ trên tay xuống , bước đến đón hai người họ.

 

“Thừa Tiêu, Tiểu Mục, hai người đến rồi.”

 

Hồng Mỹ San cũng mỉm cười bước đến, thấy cậu con trai đến trễ bèn hỏi: “Con đã xử lí công việc xong hết chưa?”

 

“Dạ! Xong hết rồi mẹ.”

 

“Tiểu Mục của bà chắc đói rồi nhỉ? Nào, bà nội dẫn cháu đi ăn đồ ngon nha.” Hồng Mỹ San cúi xuống bề cậu nhóc lên.

 

Hứa An An chỉ liếc nhìn Cố Dĩ Mục một cái, còn lại ánh mắt của cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Thừa Tiêu. Có Thừa Tiêu nhận ra điều này, ánh mắt trầm hẳn xuống.

Đọc truyện chữ Full