Diệp Vô Phong cười nói: “Kỳ thật, các người đã thật sự hơi nóng nội, nhất là ra tay với tôi, bởi vì nếu các người chịu đựng thêm một chút nữa, tôi sống hay chết vẫn chưa chắc được.”
Lão Mộ hoàn toàn không biết Diệp Vô Phong đang nói cái gì, nhưng vào lúc này, chung quanh vang lên tiếng gào thét, trong tầm mắt của mọi người xuất hiện một người.
Lộ Á để tóc nhuộm vàng, mặc trang phục denim, quần jean, trông rất thời thượng, nếu đi trên phố chắc hẳn anh chàng sẽ khiến các cô gái phải ngoái đầu thường xuyên.
Trước đây Diệp Vô Phong thậm chí còn tỏ vẻ ghen tị với dáng vẻ của Lộ Á, ông trời thật sự cho Lộ Á một gương mặt đẹp trai và một thân hình hoàn hảo.
Lộ Á dùng một tay túm lấy vệ sĩ, lôi tên vệ sĩ đi về phía trước, cười toe toét khi nhìn thấy Diệp Vô Phong: “Chỉ huy cũ của Long Môn mà bị vây ở nơi như vậy, anh đúng là thụt lùi rồi đấy, Diệp Vô Phong.”
Diệp Vô Phong nhún vai: “Tôi biết anh sẽ tới, nhưng tôi không nghĩ anh sẽ tới nhanh như vậy, còn mang theo đội của mình tới đây, anh định để cho toàn bộ đội của anh chết ở Hoa Hạ sao?”
Lộ Á ném tên vệ sĩ ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng lúc này lão Mộ hết sức kinh ngạc, ông ta nhìn Diệp Vô Phong.
Đương nhiên, ông ta đã từng nghe nói tới Long Môn, là một tổ chức nổi tiếng trên thế giới, một tổ chức đã đứng hàng đầu thế giới.
Nhưng bây giờ Diệp Vô Phong, chỉ huy của Long Môn đang đứng trước mặt ông ta, đây là điều tuyệt đối không thể ngờ tới.
Diệp Vô Phong nhìn về phía lão Mộ cười nói: “Vậy nên vừa rồi tôi đã nói, ông sẽ sớm biết thân phận của tôi thôi, tôi không có lừa gạt ông đâu.”
Lúc này, lão Mộ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này và bảo vệ Triệu Lỗi Phong, bởi vì ông ta biết đội của Long Môn tới đây mạnh cỡ nào.
Nếu chỉ dựa vào phòng ngự của Nhà họ Triệu bọn họ, tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể chống lại, cho nên ông ta chỉ muốn trước tiên đưa Triệu Lỗi Phong rời khỏi nơi này, xem ra thiếu niên này tới tìm Diệp Vô Phong.
Như vậy cũng được, chỉ cần bọn họ không tới tấn công nhà họ Triệu là được.
Lão Mộ kinh ngạc nói: “Không đúng, hắn không có tới hỗ trợ cậu, là tới gϊếŧ cậu.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Thật ra ông còn chưa biết thân phận của hắn, tôi có thể nói cho ông biết, hắn là Lộ Á, một trong tứ đại thiên vương, tuy rằng là tới gϊếŧ tôi, nhưng cũng không cho phép có người làm ô uế vị trí chỉ huy Long Môn đâu.”
Lão Mộ nhanh chóng hiểu ra, đúng lúc này, một người đàn ông mập mạp xuất hiện bên cạnh Lộ Á, cười nói: “Lão đại, em đã gϊếŧ hết bọn bắn tỉa rồi.”
Vừa dứt lời, những người khác cũng đã xuất hiện bên cạnh Lộ Á, tất cả đều là đội của Lộ Á, là một trong tứ đại thiên vương, tất nhiên sẽ có một số người có năng lực dưới tay anh ta, mà Lộ Á muốn trở thành chỉ huy của Long Môn, đương nhiên thuộc hạ dưới trướng cũng sẽ rất mạnh mẽ.
Diệp Vô Phong nhìn về phía lão Mộ: “Tôi nghĩ chắc là ông có chuyện phải làm đúng không? Mau làm đi, chuyện ở đây không phải chuyện các người có thể giải quyết đâu.”
Lão Mộ hít sâu một hơi, tuy rằng muốn gϊếŧ Diệp Vô Phong, nhưng ông ta biết từ khi biết Diệp Vô Phong là chỉ huy của Long Môn, ông ta đã không còn cơ hội.
Lý do tại sao chỉ huy Long Môn lại mạnh mẽ là vì anh là người hoàn hảo nhất về mọi mặt, cho dù đó là chỉ huy hay chiến đấu một mình, hoặc thậm chí cả về việc dùng người và thủ đoạn.
Có thể nói, những người chỉ huy của Long Môn năm xưa đều hoàn hảo, không có quá nhiều khuyết điểm.
Diệp Vô Phong còn hơn thế nữa, anh dường như đã đưa Long Môn lên đỉnh cao và trở nên nổi tiếng trong thiên hạ, thậm chí lãnh đạo một số quốc gia còn hy vọng được hợp tác với Long Môn vì họ đều biết sự vĩ đại và lợi hại của Long Môn.
Các thành viên của Long Môn đều có thực lực rất mạnh mẽ, ít nhất nói chung là mạnh hơn so với các thành viên của các tổ chức khác, đặc biệt là Tứ Đại Thiên Vương và chỉ huy của Long Môn, những người này mạnh đến mức khiến người ta phải lo sợ nản lòng.
Lúc này, Diệp Vô Phong trước mặt ông ta hóa ra chính là chỉ huy của Long Môn, đây là điều mà lão Mộ chưa từng nghĩ tới.
Tuy rằng rất không cam lòng, nhưng cuối cùng ông ta vẫn xoay người đi xuống lầu, nói với những vệ sĩ khác: “Nhiệm vụ thay đổi, trở về đưa gia chủ rời khỏi nơi này trước!”
Những vệ sĩ khác không biết tại sao lão Mộ lại đột nhiên ra quyết định như vậy, nhưng bọn họ biết lời nói của lão Mộ là lớn nhất.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể theo lão Mộ mà rời khỏi nơi này.
Chỉ là vừa đi xuống lầu, bọn họ liền gặp một tên thuộc hạ của Lộ Á vừa từ khu dân cư trở về, tay đang nắm lấy Triệu Lỗi Phong.
Lúc này, trên người Triệu Lỗi Phong có thêm nhiều vết thương, vẻ mặt rất tiều tụy.
Bạch Trảm mỉm cười nhìn lão Mộ cùng những vệ sĩ kia, nở nụ cười: “Còn có cá lọt lưới à, tôi còn tưởng rằng đã gϊếŧ hết rồi chứ.”
Sắc mặt lão Mộ thay đổi kinh hãi, vội vàng nói: “Thả ông ấy ra đi cho tao!”
Bạch Trảm lắc đầu: "Chuyện này không thể làm được đâu. Lão đại của chúng tôi nói gia tộc này dám tấn công Long Môn, tất nhiên là phải gϊếŧ hết bọn họ. Chỉ huy Long Môn tuyệt đối không thể quẫn bách như vậy, mặc dù là chỉ huy tiền nhiệm.”
Lão Mộ giơ Bá Vương Thương lên, còn Bạch Trảm thì chậc chậc hai tiếng: “Vậy ý của ông là muốn đối chiến với tôi sao? Tôi rất vui vì ông có ý tưởng như vậy đấy.”
Lão Mộ tức giận nói: “Mau thả gia chủ của tao ra!”
Bạch Trảm chỉ mang theo Triệu Lỗi Phong hờ hững đi về phía trước, mà lúc này, lão Mộ dẫn đầu ra tay trước, trường thương đâm tới, mục tiêu chính là đầu của Bạch Trảm.
Chỉ là Bạch Trảm dễ dàng trốn thoát, hắn lãnh đạm nói: “Là Bá Vương Thương sao? Tuy rằng rất tốt, nhưng nếu ông thật sự muốn chết, vậy thì tôi sẽ gϊếŧ ông trước.”
Nói xong, những vệ sĩ khác đều giơ súng lục lên đối mặt với Bạch Trảm, nhưng bọn họ hoàn toàn không dám bắn, bởi vì Triệu Lỗi Phong đang ở trong tay Bạch Trảm.
Lão Mộ một mình đi về phía trước, Bạch Trảm có vẻ hơi không kiên nhẫn, quay đầu lại nói với người đang trốn bên cây đại thu: “Còn muốn trốn bao lâu nữa?”
“Tôi chỉ tin anh sẽ có thể giải quyết tình huống hiện tại thôi, nhưng đáng tiếc là tôi vẫn nhìn nhầm anh rồi.” Tây Hồng từ phía sau cây nở nụ cười bước ra.
Lão Mộ không ngờ ở chỗ này còn có một người, lúc này sắc mặt ông ta rất ảm đạm bởi vì ông ta biết cho dù đối mặt với một người thì cũng chưa chắc gϊếŧ được đối phương, hiện tại lại xuất hiện thêm một cường giả, ông ta hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, huống chi là cứu Triệu Lỗi Phong khỏi tay bọn họ.
Đến bây giờ, lão Mộ đã không còn cách nào khác.
Đúng lúc này, Diệp Vô Phong ở trên cao lãnh đạm nói: “Để Triệu Lỗi Phong đi.”
Bạch Trảm sửng sốt một chút, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười, bởi vì bọn họ biết Diệp Vô Phong mở miệng thì có nghĩa là Diệp Vô Phong sẽ đối chiến với Lộ Á.
Thế là đủ rồi.