TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4981

Chương 4981

Thực lực hai bên cách biệt một trời một vực, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.

“Chết đến nơi rồi mà anh vẫn còn ngông nghênh vậy sao, có điều đây cũng chỉ là thời khắc cuối cùng của anh thôi”, Trần Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, sát khí đằng đằng nói.

Hắn vừa dứt lời, máu loãng trong hồ máu bỗng đông lại, cả mặt hồ đều bóng loáng như một viên bảo thạch cực lớn, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.

Tất cả chuyện này đều là vì thực lực của ba người họ quá mạnh, lập tức khóa chặt không gian xung quanh Tiêu Chính Văn.

Dù Tiêu Chính Văn là thiên tài được trời chọn, lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị giết.

Ý chí chiến đấu của Trần Phong rất mạnh, một luồng khí ức vô song dâng lên từ dưới chân hắn như thể hắn là bá chủ của thế gian này.

Dạ Ma Thiên toát ra sát khí đằng đằng, lúc này một thanh bảo kiếm cực lớn bay đến cạnh ông ta, xung quanh cũng đã đầy kiếm ý vô biên, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sát khí

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Dạ Ma Thiên, người này đúng là có điểm khác biệt với mọi người.

Nếu chỉ xét và tư chất thì ít nhất cao hơn bốn cậu chủ Chiến Quốc vài bậc.

Còn Lăng Phùng ở đằng sau hai người, mặc dù khí tức yếu nhất nhưng cũng có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, ba người tạo thành ba hướng bao vây Tiêu Chính Văn lại, tạo ra một sát trận.

“Tiêu Chính Văn, bây giờ giao sắt mẹ ra đây vẫn chưa muộn, chỉ cần cậu nghe lời, tôi có thể cho cậu được thoải mái, nếu không tôi sẽ khiến cậu sống cũng không được mà chết cũng không xong”.

Dạ Ma Thiên kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn như thể ông ta là bá chủ của thế giới, có thể định đoạt sống chết của người khác.

Trần Phong cũng cười nhạo: “Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, anh không nên chọc vào nhà họ Trần. Chưa kể đến anh, dù có là mấy thế lực xa xưa của ngoài lãnh thổ cũng phải nể mặt nhà họ Trần tôi”.

“Sở dĩ anh có ngày hôm nay chỉ có thể trách anh tự chuốc họa vào thân”.

Trần Phong giơ thanh kiếm dài trong tay lên, sát khí nổi lên chém mặt hồ đã bị đông lại tạo ra vô số vết nứt.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh ngồi đó, chăm chú nhìn ba người trước mặt.

Ánh mắt đó còn ẩn chứa sự chế giễu như thể đang nhìn ba tên hề nhảy nhót trước mặt.

Thấy Tiêu Chính Văn không những không nghe lời mà còn dám nhìn mình bằng ánh mắt giễu cợt, Dạ Ma Thiên nổi giận.

Một Thiên Cảnh cấp một, một đánh ba mà trong ba người họ cũng chỉ có Lăng Phùng ở Thiên Cảnh cấp ba có thực lực yếu nhất, Tiêu Chính Văn lấy đâu ra can đảm mà bình tĩnh như thế khi sắp chết đến nơi chứ?

Lẽ nào cậu ta còn có âm mưu gì khác sao?

“Ừ, các ông có can đảm vậy là đáng mừng nhưng không đủ thông minh”

Nói rồi Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Chỉ sợ đến giờ các người vẫn không biết tại sao có thể thuận lợi đi vào âm phủ nhỉ?”

Mặc dù lối vào âm phủ nằm ở Tây Vực nhưng vấn đề là muốn đi vào trong qua lối bên kia lại không phải là chuyện dễ dàng.

Đừng thấy bốn người họ ai cũng có thực lực đáng sợ mà lầm tưởng, muốn xông vào từ lối đi vào của âm phủ phải là người rất lão luyện.

Đọc truyện chữ Full