Viên Thái đừng chờ trước cửa, một lúc sau, đầu tiên là sự xuất hiện của anh em Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc.
Ông ta cung cung kính kính mời hai người vào trong phòng khách của công ty, kêu thư kế bưng hai ly Thiết Quan Âm đã pha sẵn, mùi trà thơm nức mũi.
Viên Thái nói với vẻ khách sáo: “Hôm nay hai người rồng tới nhà tôm, thật sự vinh dự cho châu báu Trường Hòa chúng tôi quá.”
Đinh Tử Ngọc thầm cười khẩy trong lòng.
Giờ ông ta vẫn còn vui mừng được, đợi đến khi ông bị lừa đến nỗi tan nhà nát cửa, để xem ông còn vui mừng được nữa không?
Đinh Tử Ngọc nhấp một ngụm trà, mở miệng nói: “Ông chủ Viên khách sáo quá rồi, quan hệ giữa tôi và Giang Sách cũng không tồi, để cậu ta tới đây ký hợp đồng cũng chỉ cần nói một câu là xong rồi, ông không cần phải làm long trọng như vậy.”
Quan hệ cũng không tồi sao?
Chỉ cần là người có chút hiểu biết về nhà họ Đinh, ắt sẽ không tin những lời nói vô nghĩa như vậy.
Mà cũng chỉ là Viên Thái không biết gì về tin tức, đầu óc ngu dốt, mới đi tin loại chuyện ma quỷ thế này.
Ông ta nói với điệu bộ cung kính: “Haiz, không thể không long trọng. Hiện tại Giang Sách chính là giám đốc thu mua của châu báu Hằng Tinh, rất nổi tiếng trong ngành, mấy nhân vật nhỏ như chúng tôi đây muốn gặp mặt cậu ấy cũng khó như lên trời.”
“Thấy những công ty khác đều ký hợp đồng với giám đốc Giang, một bước lên mây, mà châu báu Trường Hòa chúng tôi vẫn chỉ dậm chân một chỗ, thậm chí còn có xu hướng đi xuống, tôi thật sự không thể chịu nổi.”
“Cũng may có cô Đinh đây giúp đỡ, tôi mới có được mối làm ăn này, nếu không thì, tôi cũng không biết làm cách nào để mời một nhân vật lớn tầm cỡ như giám đốc Giang tới đây.”
Dứt lời, Viên Thái lại ra hiệu cho thư ký lấy hai cái hộp, mở ra, bên trong mỗi chiếc hộp là chuỗi vòng cổ ngọc thạch.
Ông ta nói: “Hai cái vòng cổ ngọc thạch này là chút thành ý của tôi, mong hai vị nhận cho.”
Đinh Tử Ngọc và Đinh Hồng Diệu nhìn lướt qua nhau, cùng nở nụ cười.
Xem ra chuyến này họ không phải về tay trắng rồi.
Chẳng những được xem chuyện hài, còn được tặng đồ miễn phí, trên đời này còn chuyện gì tốt hơn như vậy nữa chứ?
“Ông chủ Viên, ông không quá khách khí đó chứ?”
“Không không không, cái này không tính là gì cả, nếu thật sự thành công ký hợp đồng với giám đốc Giang, tôi còn nhận được nhiều lợi ích hơn thế này nữa, cho nên chút thành ý này cũng là lẽ thường tình thôi.”
“Vậy thì, tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đinh Tử Ngọc cũng không khách sáo, trực tiếp cầm vòng cổ ngọc thạch lên, sau đó đeo nó vào cổ, nhìn về phía Đinh Hồng Diệu hỏi: “Anh, anh thấy em đeo cái này có đẹp không?”
Đinh Hồng Diệu không nói chuyện, chỉ có Viên Thái khen: “Đẹp, giống như đóa hoa mới chớm vậy!!”
Không ai không thích nghe mấy lời nịnh hót.
Đặc biệt là phụ nữ.
Đinh Tử Ngọc nhìn Viên Thái trước mắt, giống như là đang nhìn cái đầu heo, nói thầm trong lòng: Con người ngu quá cũng là một cái tội, đồ ngốc như ông cần phải phát triển đầu óc hơn; hôm nay tôi chẳng những được lấy không đồ, mà còn muốn nhìn ông xấu mặt, khiến ông táng gia bại sản! Đừng trách tôi, có trách thì tự trách ông có mắt không tròng, không quen biết Giang Sách.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, thì tiếng thư ký truyền tới: “Ông chủ, giám đốc Giang Sách dẫn theo trợ lý tới rồi!”
Viên Thái hoảng sợ: “Tới rồi sao? Ai da, mau lên, đi ra ngoài nghênh đón.”
“Không kịp nữa rồi.” Thư ký tiếp tục: “Giám đốc Giang đã vào tới rồi, đang ở kia.”
Viên Thái cảm thấy buồn bực trong lòng không thôi, Giang Sách tới, vậy mà ông ta lại không đích thân ra cửa nghênh đón, bỏ lỡ cơ hội tạo ấn tượng tốt với đối phương, thật là không nên chút nào.
Cũng may là bản thân ông ta không phải không có chuẩn bị gì, thảm đỏ ở cửa, hoa tươi, người cũng sắp xếp ổn thỏa, coi như là bù lại chút.
Ông ta vội chạy ra phòng khách, vừa liếc mắt một cái đã trông thấy Giang Sách và trợ lý của anh.
Chỉ một ánh mắt ông ta đã nhận ra Giang Sách.
Vì để nghênh đón Giang Sách, ông ta đã dùng cả ngày hôm qua làm đủ trò, nghiên cứu Giang Sách thật kỹ, người đàn ông đứng trước mặt ông ta giờ phút này, giống hệt Giang Sách mà ông ta nhìn thấy trên ảnh và trong video.
Quả không sai, đây chính là Giang Sách!
“Ai da, giám đốc Giang đại giá quang lâm, thật là vinh dự cho châu báu Trường Hòa chúng tôi quá!”
“Mong cậu thứ lỗi cho, tôi không kịp ra cửa nghênh đón cậu.”
Giang Sách vẫy vẫy tay, mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, tâm ý của ông chủ Viên tôi đều cảm nhận được.”
Dứt lời, anh chỉ vào người bên cạnh nói: “Đây là trợ lý của tôi – Khổng Liên Đằng.”
“Xin chào.” Viên Thái vội vã bắt tay anh ta.
“Xin chào.” Khổng Liên Đằng cũng ra vẻ khách sáo.
Ban đầu Khổng Liên Đằng còn lo sợ sẽ bại lộ gì đó, dẫu sao thì giả vẫn là giả, lỡ như người ta quen biết Giang Sách, liếc mắt một cái đã biết là hàng giả, thì phải ứng đối thế nào?
Mặc dù đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng nếu thật sự gặp phải tình huống như vậy, cũng không hẳn là dễ đối phó.
Kết quả lại tốt đẹp ngoài mong đợi, cái đồ ngu xuẩn Viên Thái này lại chẳng phát hiện ra gì cả, liếc mắt một cái đã nhận định ngay đây thật sự là Giang Sách, khiến Khổng Liên Đằng mừng muốn chết đi được rồi, thở phào một hơi, loại bỏ được một sự phiền toái.
Anh em Đinh thị ngồi bên trong phòng khác đã nghe được động tĩnh bên ngoài từ lâu, giờ phút này đang ngồi trên ghế cười đắc ý.
Đinh Tử Ngọc nhỏ giọng nói: “Viên Thái này thật đúng là quá ngu, còn chẳng phân biệt được thật giả, ông ta xứng đáng bị xui xẻo.”
Đinh Hồng Diệu nói: “Được rồi, đừng nói nữa, lỡ bị ông ta nghe được thì không xong đâu.”
Hai người ngậm miệng lại.
Đúng lúc này, Viên Thái cung kính dẫn Giang Sách vào trong phòng khách.
Giang Sách vừa bước một chân vào văn phòng, đã nhìn thấy hai anh em Đinh thị ngồi chờ sẵn trong đó từ lâu, mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau.
Vốn dĩ ngay từ đầu Đinh Tử Ngọc còn làm ra vẻ khinh thường, căn bản là không thèm để tên Giang Sách “giả” này vào mắt, cho rằng chỉ là chất xúc tác cho vở hài kịch này mà thôi, nhưng sau khi cô ta nhìn thấy người đó tiến vào, tưởng chừng không thể ngồi yên nổi nữa, lập tức đứng lên!
Cảm giác này, giống như trên ghế được lắp một cái lò xo, làm Đinh Tử Ngọc nhảy bắn lên.
Này…
Đinh Tử Ngọc dụi dụi hai mắt, căn bản là không thể tin được sự thật trước mắt mình.
Sao trên thế giới này lại có hai người giống nhau như vậy chứ?
Cô ta thấp giọng hỏi Đinh Hồng Diệu bên cạnh: “Anh, đây là Giang Sách thật hay Giang Sách giả thế? Có phải em hoa mắt rồi không?”
Mặc dù chính cô ta nói Khổng Liên Đằng hãy tìm một người có nét tương đồng với Giang Sách.
Nhưng cũng không giống đến mức này chứ!
Cái diện mạo đó, cái dáng người đó, thực sự giống Giang Sách như đúc, mỗi một thần thái giơ tay nhấc chân, cũng như là đúc cùng một khuôn mà ra, thế này dù có là Đinh Mộng Nghiên chắc cũng không phân biệt được thật giả?
Lúc này, Giang Sách mỉm cười nhìn về phía Đinh Tử Ngọc, mở miệng: “Ồ, anh và chị cũng ở chỗ này sao? Thật là trùng hợp.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, chân tướng đã rành rành trước mắt.
Dù ngoại hình có giống nhau đến mấy, thì giọng nói cũng không thể bắt chước hoàn toàn được.