Chương 3904
Sở dĩ bây giờ anh có thể đắc chí như vậy, cũng chỉ vì anh không biết răng con của anh và Tô Lam đã bị tôi âm thầm đánh tráo rồi thôi.
Con cũng mất rồi, để xem hai người còn có thể cười đến bao giờ nữa.
Quan Triều Viễn hỏi xong thì quay mặt sang, nhìn thẳng vào bà Smith.
Ánh mắt anh cực kỳ sắc bén, giống như vừa nhìn là đã có thể nhìn thấu tâm can người khác rồi.
Bà Smith bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy rất chột dạ, giống như tất cả những gì bà ta giấu trong lòng đều bị anh nhìn thấu hết rồi vậy.
“Phạm, người này đã không biết anh rồi thì có khi anh nhận nhầm người rồi cũng nên, chúng ta đi vào trước đi, đừng để cho chủ buổi tiệc đợi lâu”
Bà Smith hơi gượng gạo nhìn đi chỗ khác, còn Phạm Thiên Tứ lúc này thì đang giận điên lên.
Ông ta biết chắc răng mình sẽ chẳng thể chiếm hời được gì từ chỗ Quan Triều Viễn, nên đành dứt khoát quay người đi về phía Asius.
“Chúng ta đi”
“Vâng thưa thầy”
Asius đưa tay ra, ý muốn Mộ Vấn An khoác tay mình, nhưng cô ta vẫn đang cúi thấp đầu xuống, cô ta giả vờ như mình đang bận bịu, dùng tay để kéo lấy phần chân váy của mình lên rồi đi thẳng về phía trước.
Asius không để ý lắm, anh ta nhìn chäm chằm Quan Triều Viễn một lúc, sau đó cũng cất bước đuổi theo.
Đúng lúc này, Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ cũng xuống khỏi du thuyền, Tô Duy Nam nhìn theo bóng lưng của Asius.
“Người quen à?”
Quan Triều Viễn nhàm chán nhún vai: “Không quen”
“Bên phía Hoa Đông đã có tin gì chưa?”
Quan Triều Viễn lắc đầu: “Đợi thêm lát nữa, tôi sẽ tìm cơ hội để nhận lại các dữ liệu, anh phụ trách việc bên trong nhé”
Tô Duy Nam dùng tay ra hiệu dấu OK, sau đó hai người đồng thời dẫn bạn gái của mình đi vào trong tòa lâu đài Dần dần, có rất nhiều vị khách mới cũng đi vào trong tòa lâu đài, tòa lâu đài vốn nhìn có vẻ hơi trống trải dần dần cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Một góc nào đó của tòa lâu đài sống du dương bắt đầu vang lên.
“Cô Tô, đây là bộ váy mà ông chủ đã đích thân lựa chọn cho cô, nó có thể che đi phần bụng của cô, đồng thời cũng tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô, hay là cô đi mặc thử lên người đi.
Hai người giúp việc đứng trước mặt Tô Lam, một người bên trái một người bên phải, cả hai đều đang đỡ một chiếc váy dài quét đất, để cho Tô Lam có thể quan sát thật cẩn thận.
Một trong hai người còn nói với giọng điệu cực kỳ hâm mộ: “Gô Tô, chắc cô không biết đâu, chiếc váy dạ hội này đã được ông chủ đi sang Paris để đặt may thủ công từ tuần trước đấy, cả thế giới này, chỉ có một chiếc váy duy nhất. Nó được thiết kế riêng cho mình cô thôi đấy”
Tô Lam nhìn xuyên qua chiếc váy dạ hội xa hoa kia, thậm chí cô còn chẳng buồn nhìn nó một giây, mà cứ thế nhìn ra cửa sổ Một lúc lâu sau, cô đứng dậy, đi bên phía ban công Phòng ngủ của cô nằm ở góc Tây Nam của lâu đài, là một vị trí rất tiện để ngăm cảnh trên hòn đảo.
Đứng ở đây, cô có thể thấy rằng ở phía trước tòa lâu đài đang có rất nhiều khách khứa ra vào, nụ cười trên mặt cô dần trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Tại sao?
Cô đã ném chíp lên thuyền của ngài Tư Đồ rồi cơ mà? Tại sao Quan Triều Viễn và anh trai vẫn chưa hề đáp lại vậy?
Với cả, cô không thế hiếu nổi tại sao ngài Tư Đồ lại bắt cô đến đây? Rốt cuộc thì mục đích của ông ta là gì vậy?
Cô chắc chăn là ông ta không yêu mình rồi, dù sao thì bây giờ cô cũng đang mang thai.
Chẳng lẽ là ông ta định dùng cô để yt hϊếp.
Quan Triều Viễn sao?
Nhưng mà thế lực của ông ta đã mở rộng đến tận Châu Âu rồi, có khi Quan Triều Viễn cũng chẳng phải là đối thủ của ông ta nữa rồi.