"Anh, anh thật sự đã quyết định chưa?"
"Rồi."
"Vậy em sẽ đi cùng anh."
Đinh Hồng Diệu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía em gái Đinh Tử Ngọc: "Nơi đó quá nguy hiểm, em đừng đi theo, để khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Đinh Tử Ngọc nói: "Bởi vì nơi đó nguy hiểm nên em mới đòi đi theo anh, hơn nữa em sẽ thông báo cho Đường Mạt chồng em, bảo anh ấy sớm chuẩn bị, một khi xảy ra chuyện gì bất trắc, dựa vào mối quan hệ của anh ấy, vẫn còn cơ hội cứu sống anh."
Đinh Hồng Diệu rất cảm động.
"Vậy chúng ta cùng đi đến đó."
Hai anh em không nói gì nữa, cùng đi đến căn biệt thự sang trọng của cậu cả nhà họ Triệu.
Xe của bọn họ bị chặn lại từ xa, sau khi báo danh, nhân viên bảo vệ đi vào biệt thự để chuyển lời, mấy phút sau nhân viên bảo vệ mới quay lại.
"Mợ cả nhà chúng tôi bảo, chỉ cho phép một mình Đinh Hồng Diệu đi vào."
Đinh Hồng Diệu gật đầu, nói với Đinh Tử Ngọc: "Vậy em hãy đợi anh ở trên xe, đừng đi đâu cả."
Đinh Tử Ngọc nói: "Anh, anh chú ý cẩn thận."
Hai người tách ra.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên bảo vệ, Đinh Hồng Diệu đi đến cửa biệt thự, rồi mở cửa bước vào.
Vừa bước vào nhà, đập vào mắt là phòng khách sang trọng, với phong cách thiết kế Châu Âu, cả phòng khách rộng rãi sáng sủa, trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn pha lê cực lớn, hai bên khắc long vẽ phượng, toát lên khí phách hoàng gia.
Chỉ có ông trùm lớn siêu giàu mới có thể mua và sống trong một ngôi nhà như vậy.
Ngay cả Đinh Hồng Diệu cũng không đủ quyết đoán để sống trong một căn biệt thự siêu sang thế này.
Anh ta đứng trong phòng khách, toàn bộ nhân viên bảo vệ, người giúp việc đều lui xuống, để lại một mình Đinh Hồng Diệu đứng trong phòng.
Anh ta cứ lặng lẽ đợi như thế.
Chưa bao giờ anh ta mong đợi sự xuất hiện của Bành Á Linh nhiều như lúc này.
Trước đây, anh ta cực kỳ ghét Bành Á Linh, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi cô ta, ước gì cả đời này mình sẽ không còn nhìn thấy người phụ nữ này nữa, nhưng phong thủy luân chuyển, bây giờ anh ta cần phải dựa vào Bành Á Linh mới có thể đánh bại Giang Sách.
Đành phải chịu thôi.
Cộp cộp cộp, một loạt tiếng bước chân truyền đến, là tiếng giày cao gót lanh lảnh giẫm lên trên mặt sàn.
Đinh Hồng Diệu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người mà anh ta đang mong đợi.
Bành Á Linh.
Cô ta mặc một chiếc váy dài lộ vai, từ tốn bước xuống lầu giống như nàng công chúa, tay vịn cầu thang, từng bước đi về phía Đinh Hồng Diệu.
Bành Á Linh chăm sóc rất tốt.
Gương mặt vô cùng bóng loáng, mịn màng, làn da không có một chút nếp nhăn, phong cách ăn mặc cũng toát lên vẻ trẻ trung, chắc chắn sẽ không nhìn ra cô ta đã ngoài ba mươi tuổi.
Người không biết còn tưởng đây là thiếu nữ vừa tròn đôi mươi.
Bước chân ngừng lại, hai người đứng đối mặt nhìn nhau.
Cảm xúc trong mắt Bành Á Linh vô cùng phức tạp, vừa vui mừng, khó hiểu, vừa căm hận, u sầu.
Nhiều năm như vậy, cô ta đã yêu Đinh Hồng Diệu nhiều năm như vậy.
Cuối cùng hôm nay, người đàn ông này cũng chịu đến tìm cô ta.
"Cuối cùng anh cũng đến rồi."
"Anh có biết em đã sống cô đơn trong 'Cung Quảng Hàn' này bao lâu không? Em đã trống trải đến cỡ nào không?"
Đinh Hồng Diệu nói bằng giọng điệu dửng dưng: "Hôm nay tôi đến tìm cô không phải là vì tôi thích cô, mà là vì tôi có việc cần phải nhờ vả cô."
Anh ta nói rất thực tế và vô tình.
Nhưng Đinh Hồng Diệu cũng biết rõ tính khí của Bành Á Linh, nếu bây giờ anh ta nói gì mà có yêu hay không cũng đều quá giả dối, con người của Bành Á Linh cực kỳ cảm tính, bạn càng nói dối cô ta, cô ta càng không thể chịu đựng được.
Bành Á Linh thích Đinh Hồng Diệu, ở một mức độ rất lớn là thích tính cách kiêu ngạo của Đinh Hồng Diệu.
Do đó, sau khi nghe thấy lời nói tuyệt tình như vậy của Đinh Hồng Diệu, Bành Á Linh không những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười vui sướng.
"Quá tốt rồi!"
"Hồng Diệu, em còn tưởng anh sẽ trở thành người vì lợi ích mà luôn miệng nói dối giống như lũ đàn ông hôi hám kia."
"Anh vẫn có thể duy trì tính cách và sức quyến rũ độc đáo của riêng anh thì quá tốt rồi. Em thích điểm này ở anh."
Bành Á Linh đã bị Đinh Hồng Diệu tính toán đến chết.
Cô ta nói tiếp: "Chẳng sao cả, mặc kệ anh có thích em hay không, chỉ cần anh có thể đến tìm em, em cũng rất vui rồi."
"Rất nhiều năm về trước em đã từng nói, chỉ cần anh mở miệng, em sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh, nếu hôm nay anh đã mở miệng, tất nhiên em sẽ không nuốt lời."
Trong lòng Đinh Hồng Diệu mừng như điên.
Xem ra người phụ nữ này thật sự ngu xuẩn đến mức không thể cứu chữa.
Yêu ư?
Ha ha, theo Đinh Hồng Diệu thấy, có thể dùng thứ 'giả dối' này để đổi lấy lợi ích thực tế, đúng là kiếm được một bộn.
Nhưng…
Đinh Hồng Diệu còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, Bành Á Linh đã nói một điều khiến anh ta tuyệt vọng.
"Em giúp thì giúp, nhưng anh cũng phải trả giá chút thành ý."
"Em muốn anh làm người tình của em."
Nhiều năm về trước Bành Á Linh đã từng đề cập đến điều này, năm đó, Đinh Hồng Diệu chẳng thèm nghĩ ngợi mà từ chối ngay, nhưng năm nay, dường như anh ta không thể từ chối được nữa.
Đinh Hồng Diệu nghiến răng nói: "Được, tôi đồng ý với cô."
Đây là lời nói trái lương tâm.
Nhưng để đối phó Giang Sách, cũng như nhận được lợi ích lớn hơn, anh ta bằng lòng nói ra những lời này.
Nhưng Đinh Hồng Diệu đã suy nghĩ đơn giản rồi.