Vương Khuông Nghĩa hứa hẹn: "Mợ chủ yên tâm, chút nữa tôi sẽ sa thải Tạ Mạnh Trí!"
Cúp điện thoại.
Vương Khuông Nghĩa ngồi xuống và bình tĩnh lại, sau đó gọi ngay cho Tạ Mạnh Trí.
Tút tút tút, điện thoại được kết nối.
"Alo, phó cục Vương, có chuyện gì vậy?"
Vương Khuông Nghĩa mắng tới tấp: "Còn hỏi tôi? Tạ Mạnh Trí, có ai làm việc như cậu không? Cậu lại dám bắt người của nhà họ Triệu, cậu đúng là điên rồi!"
"Hiện tại tôi ra lệnh cho cậu lập tức thả người, sau đó dẫn đội trở về, tôi còn phải tính sổ với cậu."
"Nghe rõ chưa?"
Vốn tưởng rằng hai ba câu là có thể giải quyết, kết quả đã xảy ra ngoài ý muốn.
Tạ Mạnh Trí ở đầu bên kia điện thoại tự tin nói: “Phó cục Vương, tôi đang bắt người theo luật, không có vấn đề gì cả. Ngược lại là ông không phân biệt tốt xấu, vừa gọi tới đã yêu cầu tôi thả người. Chắc không phải là ông có thông đồng gì với nhà họ Triệu đó chứ?"
Vương Khuông Nghĩa suýt chút nữa tức ói.
Đây là thái độ của cấp dưới nói chuyện với lãnh đạo sao?
Ông ta tức giận gầm lên: "Hôm nay thằng nhóc cậu sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ là người của nhà họ Triệu bị tình nghi phạm tội, bọn họ muốn dùng thế lực riêng để bắt người, tôi đã bắt giữ tất cả tội phạm này theo luật rồi. Tôi không nghĩ là mình làm sai cái gì, nếu như ông cảm thấy tôi sai, vậy dẫn người tới hiện trường tìm tôi, tôi chờ ông."
Nói xong, Tạ Mạnh Trí lập tức cúp điện thoại.
Nhìn chiếc điện thoại trên tay, một hồi lâu Vương Khuông Nghĩa cũng không thể bình tĩnh lại, không thể tin được Tạ Mạnh Trí lại dám nói chuyện với mình như vậy.
Mặc dù Tạ Mạnh Trí khá ngay thẳng và nóng tính.
Nhưng không vì thế mà dốt nát!
Một cấp dưới mâu thuẫn trực tiếp với lãnh đạo, còn yêu cầu lãnh đạo đến hiện trường để tìm anh ta quả là vô kỷ luật.
"Sa thải, nhất định phải sa thải!"
"Tạ Mạnh Trí, thằng nhóc cậu ăn gan hùm mật gấu mới dám nói chuyện với tôi như vậy."
"Cậu bảo tôi đến hiện trường đòi người. Được, tôi sẽ đến hiện trường, đến lúc đó cậu đừng có sợ tới mức tè ra quần!"
Nói xong, Vương Khuông Nghĩa lập tức huy động hàng trăm cảnh sát và đích thân dẫn đội đến hiện trường đòi người.
Không chỉ đòi người, mà còn phải bắt toàn bộ đám người Tạ Mạnh Trí 'phản loạn'.
Khoảng cách không xa.
Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, Vương Khuông Nghĩa đã dẫn người của mình đến nhà hàng và cho thuộc hạ của mình chặn các cửa ra vào, cấm bất kỳ ai ra vào.
Sau đó, ông ta đích thân dẫn đội vào nhà hàng.
Vừa bước vào cửa đã thấy đám người lão Triệu bị còng tay ngồi xổm trong góc, cả hàng chật kín.
Một nhóm cảnh sát đang canh chừng đám người lão Triệu.
Còn Tạ Mạnh Trí thì ngồi trên ghế đẩu trong sảnh, nhàn nhã uống trà, không hề có chút cảm giác nguy cơ nào.
"Ha ha, thoải mái nhỉ."
Vương Khuông Nghĩa tiến lên, châm chọc nói: "Tạ Mạnh Trí, không phải cậu bảo tôi đến hiện trường để đòi người sao? Được, tôi đến rồi. Tôi không chỉ đến, còn dẫn theo mấy trăm cảnh sát đến đây! Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, cái giá của sự kiêu ngạo là gì?!"
Tạ Mạnh Trí nhấp một ngụm trà và lặng lẽ nhìn Vương Khuông Nghĩa.
"Phó cục Vương, tôi chỉ khuyên ông mấy chữ: Dừng cương trước bờ vực."
Dừng cương trước bờ vực?
"Ha ha ha ha!" Vương Khuông Nghĩa cười đến đau cả bụng: "Tạ Mạnh Trí, cậu điên rồi, sao trước kia tôi không phát hiện cậu điên cuồng như vậy? Cậu còn bảo tôi dừng cương trước bờ vực, người nên dừng cương trước bờ vực là cậu mới đúng!"
Tạ Mạnh Trí thở dài, có vẻ như Vương Khuông Nghĩa hết thuốc chữa rồi.
Đã nhắc đến mức này rồi mà ông ta còn cố tình muốn chết, đúng là trời làm ác thì còn có thể sống, chứ mình làm ác thì không sống được!
Vì vậy, anh ta chỉ vào phòng bao.
"Phó cục Vương, người mà đám lão Triệu muốn bắt đang ở bên trong."
"Ông đi vào xem một chút đi."
"Nếu như ông cảm thấy đám người lão Triệu bắt người này là hợp lý, vậy không cần ông động thủ, tôi tự trói mình cho ông áp tải về, toàn bộ nhà họ Triệu đều được đưa về."
"Thế nào?"
Vương Khuông Nghĩa nhíu mày, những lời này nghe rất kỳ quái, có ý gì?
Trong khoảng thời gian ngắn ông ta không đoán ra được.
Tuy nhiên, theo sự hiểu biết của Vương Khuông Nghĩa về Tạ Mạnh Trí, ông ta biết anh ta không thể vô duyên vô cớ nói những lời này, làm những việc này.
Tất cả những gì Tạ Mạnh Trí làm hôm nay đều rất khác người.
Sau lưng chuyện này nhất định có nguyên nhân.
Có lẽ, những người trong phòng bao đó có mối quan hệ rất thân thiết với Tạ Mạnh Trí, điều này buộc Tạ Mạnh Trí phải làm như vậy.
Là mẹ của Tạ Mạnh Trí? Hay ba? Hoặc có thể là anh chị em?
Đoán mò như vậy không được.
Vương Khuông Nghĩa gật đầu: "Được, vậy tôi muốn xem người bên trong là ai, và tại sao nhà họ Triệu muốn bắt người này. Cậu lại cản trở bằng mọi cách, thậm chí vì người này mà trở mặt với nhà Triệu, trở mặt với tôi."
Đầu tiên là vì tò mò, thứ hai là để xác nhận chân tướng của sự việc, Vương Khuông Nghĩa phất tay áo, đi ngang qua Tạ Mạnh Trí và đi thẳng đến phòng bao.
Khi đến cửa, ông ta nhìn Tạ Mạnh Trí lần cuối: "Nhưng nói trước, bất kể là người trong đó là ai, Tạ Mạnh Trí, việc cậu làm hôm nay là không thể tha thứ, cậu cứ chờ nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật đi!"
Nói xong, Vương Khuông Nghĩa vươn tay đẩy cửa, bước nửa bước vào, ló đầu nhìn vào trong phòng bao.
Trong phòng bao có một người đàn ông đang ngồi.