Phương Dạ chỉ có thể dở khóc dở cười, sau khi nhìn thấy thím Đạt mở cửa đi vào, anh lén lút hỏi: "Chú Đạt, chú có xem tin tức gần đây không?”
Chú Đạt nói: "Ý con là drama của công ty Ốc Đảo à?”
"Còn phải nói nữa sao chú, chẳng lẽ con lại chú ý đến drama bay đầy trời của mấy minh tinh đó hay sao?”
Chú Đạt thờ ơ nói: "Có xem, hơn nữa hôm qua cô Khương cũng đã liên lạc với chú, nói ngài Kim Độ đang có kế hoạch đầu quân vào Ốc Đảo, hỏi chú có hứng thú hợp tác không.”
Phương Dạ thoáng cái đã hứng thú: "Vậy chú nói thế nào?”
“Còn có thể nói như thế nào nữa, đương nhiên là từ chối luôn rồi.” Đạt thúc cười nói, “Tiền chú kiếm được đã đủ cho con trai, thậm chí là cháu trai tiêu xài, tại sao còn phải đến Ốc Đảo bán mạng chứ?”
Phương Dạ hơi sửng sốt, nhưng mà sắc mặt cổ quái nói: "Chú Đạt, không phải chú không có con trai sao?”
“Sắp có rồi, bọn chú đã làm thụ tinh ống nghiệm, thím Đạt của con đã mang thai một tuần rồi.” Chú Đạt có chút hưng phấn nói: "Trước kia thân thể bà ấy không tốt, nhưng tình huống bây giờ không giống trước nữa, tuy rằng tuổi tác lớn hơn một chút nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chỉ cần có tiền, muốn sinh con vẫn không có vấn đề gì khó khăn.”
Phương Dạ gật gật đầu: "Quả thật là như vậy, chờ đến ngày này của năm sau, chú đã có vợ con đề huề, quả thật không cần phải mạo hiểm nữa.”
Chú Đạt lại hỏi: "Vậy thì bản thân con thì sao, nếu như chú đoán không sai, cô Khương có lẽ là hai ngày nay sẽ liên lạc với con đấy, nói không chừng cô ấy còn tự mình đến đây nữa đó!”
Phương Dạ thuận miệng đáp lại: "Mà con lại không thiếu tiền, đương nhiên cũng sẽ từ chối cô ấy rồi.”
“Nếu lỡ như người ta dùng mỹ nhân kế thì sao?”
“Mỹ nhân kế cũng vô dụng, con sẽ không để mình bị quyến rũ đâu…”
Hai người tán gẫu một hồi, những người khác cũng lục tục đến làm việc, Phương Dạ cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Hạ Vi vẫn chưa đến, bình thường không phải chị ấy là người đến sớm nhất sao?
“Chú Đạt, sao bà chủ không tới?”
Chú Đạt nói: "Ồ, hôm qua con bé về quê, nói khoảng một tuần nữa mới về.”
“Lâu như vậy sao? Xem mắt cũng không mất đến một tuần…” Phương Dạ nhỏ giọng thì thầm một câu, anh khoác thêm áo choàng rồi chuẩn bị khởi công, thuận tiện còn nhét rồng sữa con đang ngủ vào trong túi áo choàng.
Mặc dù thời gian vẫn còn sớm nhưng rất nhanh đã có một cuộc điện thoại đặt cơm gọi tới.
Anh vừa tiếp nhận đơn đặt hàng thì thấy địa chỉ giao hàng là tầng mười bảy của một tòa nhà thương mại, rồi lại nhìn thông tin ghi chú, vẻ mặt nhất thời có thêm chút cổ quái.
“Mong anh giao cơm bên ngoài khi nào đến thì hỏi giúp tôi một câu số điện thoại của mỹ nữ mới tới là gì, giúp anh em một lần đi, làm ơn, làm ơn!”
Thím Đạt trêu ghẹo nói: "Làm sao vậy Tiểu Phương, đơn hàng này có phải có khó khăn gì không, nếu con thấy không được thì cứ dứt khoát để cho người khác đi đưa đi?”
“Thím Đạt, đây đối với con mà nói thì chỉ là trò trẻ con mà thôi, không cần phải phiền đến người khác đâu.” Phương Dạ đương nhiên không có khả năng chắp tay đem đơn hàng có cơ hội kích phát phần thưởng cho người ta, anh lập tức cầm đồ ăn bên ngoài điên cuồng chạy đi.
Con xe ba bánh yêu quý đã sớm bị chôn vùi dưới lòng biển cả, cũng không thể mỗi ngày lái siêu xe đưa đồ ăn ra ngoài được, may mắn Hạ Vi quan tâm đã giúp anh mua một chiếc xe điện nhỏ AIMA hoàn toàn mới, điều duy nhất không hoàn hảo chính là chiếc xe này lại sơn màu hồng, màu hồng bùng nổ tính cách thiêu nữ…
Mặt Phương Dạ đầy vạch đen bước lên xe, sau khi vặn ga, con xe điện nhỏ màu hồng phấn thoáng cái đã đuổi ra ngoài, thì ra động lực cũng không tệ lắm.
Hai mươi phút sau, anh dừng xe lại rồi mang đồ ăn đi vào tòa nhà, nhìn bảng tên ở đại sảnh, anh mới biết thì ra tầng 17 là một công ty .
Sau khi cửa thang máy mở ra, đập vào anh mắt chính là logo của công ty rất có khí thế, nhìn thấy một cô gái đang cố gắng bôi son môi với gương nhỏ ở quầy lễ tân, Phương Dạ nhất thời sửng sốt.
Nói thật, cô gái này có ngũ quan cũng không tệ lắm, nhưng ngoại hình của cô gái đỏ tròn trịa, bóng loáng chẳng khác gì viên ngọc, nếu như có thể giảm được năm sáu, mươi cân mà nói có lẽ sẽ tốt hơn một chút, khẩu vị của ông anh gọi đồ ăn mang đi dường như có hơi nặng…
Mình nên đi lên và hỏi số điện thoại trực tiếp hay lòng vòng, quanh co một chút nhỉ?
Ngay khi trong lòng Phương Dạ đang có chút rối rắm, em gái mập đã phát hiện ra anh, vì thế la lên: "Người giao đồ ăn, cậu đừng chặn đường ở cửa thang máy chứ, lỡ như đúng lúc có khách đến thì làm sao bây giờ?”
“Tôi xin lỗi.” Phương Dạ có chút xấu hổ đi tới: “Người đẹp à, đồ ăn mang đi này là của Hoàng Tiểu Minh, tôi nên trực tiếp đưa vào hay là…”
“Trực tiếp đưa vào là được rồi, tôi cũng lười gọi điện thoại bảo anh ta ra lấy.” Em gái mập có chút không kiên nhẫn nói: "Hoàng Tiểu Minh của phòng nghiệp vụ đúng không, sau khi đi vào thì rẽ trái năm mươi thước vào đại sảnh tổng hợp, hàng thứ ba trong cùng chính là anh ta.”
“Cảm ơn.” Phương Dạ vẻ mặt cười nói: “Đúng rồi người đẹp, cô có thể…”
“Không thể!” Em gái mập thoáng cái đã ngắt lời anh: "Lại muốn hỏi số điện thoại để cua tôi đúng không? Nói cho anh biết hai từ, nằm mơ!”
Mẹ nó, cô nàng mập mạp này tự tin như vậy sao, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi muốn cưa cô?
Nói đi cũng phải nói lại, công ty này thế mà lại để cho một cô gái mập làm lễ tân, chẳng lẽ không sợ khách hàng hoài nghi thẩm mỹ của bọn họ sao…
Phương Dạ có chút không cam lòng nói: "Người đẹp à, tôi cũng chỉ là được người ta nhờ và mà thôi, cô nể mặt tôi một chút được không?”
“Hừ, đều là cái cớ mà thôi, đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra, bởi vì anh không phải là người đầu tiên!” Em gái mập thở dài: "Aiz, chỉ trách tôi quá xinh đẹp, cho dù dùng một thân mập mạp cũng không thể che dấu được sự ưu tú bên trong, thật làm cho người ta lo lắng!”
Phương Dạ nghe được thì đầu đầy hắc tuyến, nhìn vẻ mặt ai oán của đối phương, anh cảm thấy mình hiện tại cũng rất lo lắng.
Mẹ nó chứ, đã lâu không mang đồ ăn ra ngoài, không ngờ hôm nay đơn đầu tiên chính là địa ngục khó qua!
Anh rất muốn vỗ vỗ mông rời đi, nhưng vừa nghĩ đến khả năng có thể lướt qua phần thưởng đặc biệt, anh lập tức nhịn xuống.
Tâm niệm của Phương Dạ chợt lóe, đang vắt hết óc nghĩ biện pháp thì trong túi đột nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ mập mạp.
Ngoài dự đoán chính là khi nhìn thấy đôi mắt to tròn ngập nước kia, em gái mập thoáng cái đã hoàn toàn bị hút hồn.
“Wow, chú chó đáng yêu quá, nó có phải là giống Sa Bì thuần chủng không?”
Sau khi nghe cô ta nói, A Thực thế mà lại trợn trắng mắt, Phương Dạ trong nháy mắt đã tự tưởng tượng ra suy nghĩ trong lòng nó: Cô mới là con chó thuần chủng ngu ngốc, ông đây là rồng!
“Oa, chú chó nhỏ đáng yêu quá, thế mà còn có thể trợn trắng mắt, quá đáng yêu!” Em gái mập mừng rỡ như điên nói: "Anh trai à, anh có thể cho tôi ôm nó một cái hay không?”
Phương Dạ vui vẻ, không thể lường được sự tình lại chuyển biến nhờ có rồng sữa con này!
“Không được!” Anh quyết định phải lạt mềm buộc chặt, cho nên dùng lời lẽ chính đáng nói: "Nó tuy rằng ưu tú đáng yêu, nhưng rất nhút nhát, lỡ như cô dọa chết nó thì sao bây giờ?”
“Không đau, tôi sẽ cực kì nhẹ nhàng, chắc chắnsẽ không dọa nó đâu!”
Sự chú ý của em gái mập hoàn toàn bị rồng sữa con hấp dẫn, ngay cả ý châm chọc trong lời nói của anh cũng không nghe ra.
“Nếu không thì anh để tôi sờ nó một cái, tôi sẽ đồng ý kết bạn với cậu, tối nay chúng ta lập tức đi hẹn hò được không?”