TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3974

Chương 3974

“Tô Lam sững sờ một lúc, hai tai đỏ bừng: “Hơn hai tháng cái gì chứ? Em không hiểu.”

Tô Lam hồi phục tốt sau khi sinh, nhưng chỉ sau khi sinh con và trải qua cơn đau thấu tim, cô hơi hơi rụt rè khi đối mặt với yêu cầu của chồng.

“Em không hiểu, thì anh sẽ làm thêm một chút để xem liệu em có hiểu…”

Có một giọng nói nhẹ nhàng bên tai cô, Tô Lam nhận ra rằng Quan Triều Viễn đã bắt đầu kéo quần áo của mình: “Lát nữa nhỏ tiếng một chút, Lâm Mộc cùng Tử Việt vẫn đang là ở bên cạnh”

Một câu nói đã khiến Tô Lam dựng tóc gáy, giật mình tỉnh giấc và định đẩy anh ra “Anh nói linh tỉnh, nói linh tinh!”

Quan Triều Viễn nằm lấy tay cô và hôn nhẹ: “Anh không có nói linh tinh, có lần nào em không vừa khóc vừa mắng…”

“Quan Triều Viễn, câm miệng! Nếu anh còn dám nói nữa, em sẽ gϊếŧ anh!”

Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Lam, đôi mắt ướŧ áŧ và ánh sáng chói lóa, anh ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng dỗ dành: “Được được được, anh không nói nữa, anh sẽ làm.”

“Mẹ kiếp! Đồ khốn, thả em ra!”

Tô Lam vẫn đang cố găng đấu tranh, nhưng cuộc đấu tranh của cô không khác gì khác ngoài một cơn mưa phùn đối với Quan Triều Viễn: “Đã hơn nửa năm rồi, nếu nhịn thêm nữa thì chồng em sắp không dùng được nữa rồi!

Nửa đời sau em có còn muốn hạnh phúc nữa không?”

“Anh này, suốt ngày chỉ biết vớ vẩn!”

Dù vẫn còn cứng miệng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của anh, Tô Lam không khỏi mềm lòng: “Anh nhẹ nhàng thôi.”

“Đồng ý..”

Đêm tưởng như yên bình này được định sẵn là bất thường với Lâm An Nguyên.

Bởi vì tất cả tài sản của nhà họ Lâm đều thuộc về Lục Mặc Thâm, Lâm An Nguyên cũng không có nhiều tiền trong người.

Ban đầu anh ta ra vào khách sạn năm sao.

mỗi ngày, bây giờ đã giảm xuống một phòng đơn nhỏ ở khách sạn nhỏ trên phố với giá 300 ngàn một đêm.

Ngày hôm đó, Lâm An Nguyên mua một ít mì ăn liền ở siêu thị bên cạnh, vừa mới rót nước nóng vào thì có tiếng gõ cửa Anh ta cau mày cáu kỉnh, đi tới cửa rất sốt ruột và kéo nó ra: “Ông chủ, không phải tôi đã nói sau hai ngày sẽ giao tiền thuê nhà cho ông rồi sao, đừng ngày nào cũng đến đòi nữa! Để người ta sống không nổi!”

Chỉ là anh ta chưa kịp nói xong thì đã sững sờ, bởi vì đứng trước mặt anh ta không phải là ông chủ của khách sạn, mà là một người phụ nữ cao lớn mặc vest đen.

Cách anh ta khoảng một hai mét, Mộ Vấn An đang đội mũ và đeo kính râm, lạnh lùng nhìn anh ta.

Ánh mắt của Lâm An Nguyên đột nhiên trở nên cực kỳ hoảng hốt, anh ta sững sờ tại chỗ: “Tại sao cô lại ở đây?”

Mộ Vấn An trực tiếp bước vào và đẩy Lâm An Nguyên đang chặn cửa ra.

Sau khi vào phòng, cô ta tháo kính râm ra nhìn khắp phòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào tô mì ăn liên bốc khói trên mặt bàn.

“Chậc chậc chậc chậc, cậu chủ nhà họ Lâm uy nghiêm, bây giờ lại sa sút đến mức ăn mì gói cho no bụng?”

Đọc truyện chữ Full