TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 347

Chương 347: Tai họa.

Ngay lúc cô ta chuẩn bị kích nổ quả bom, Tô Trạm đã lao tới, đá kíp nổ trong tay cô ta ra, anh ấy ngồi xổm xuống bóp cổ Lưu Phi Phi: “Cô đi chết đi!”

Lưu Phi Phi không nói lời nào, mà chỉ cười một cách kỳ lạ.

Mắt Tô Trạm tối sầm lại, rất nhanh sau đó, anh ấy nhận ra rằng cô ta có thể chết một cách cam tâm tình nguyện như vậy, chắc chắn vẫn còn phương án dự phòng, anh ấy không bóp chết cô ta, mà đập đầu cô ta vào góc cạnh, rầm một cái, cô ta liền hôn mê bất tỉnh.

Tô Trạm trở lại bên cạnh Tần Nhã, lúc chuẩn bị đỡ cô ấy dậy, Tần Nhã liền đẩy anh ấy ra: “Anh đi đi.”

Tô Trạm bị đẩy một cách bất ngờ, ngồi bệt xuống đất, anh ấy kinh ngạc nhìn Tần Nhã: “Em……”

Tần Nhã khó khăn gượng dậy, nhìn anh ấy một cái: “Tôi không cần lòng tốt giả tạo của anh, cũng đừng chạm vào tôi, tôi thấy mắc ói, thấy ghê sợ.”

Tô Trạm biết dù có giải thích như thể nào cũng vô dụng, vì chính anh ấy đã dùng hành động thực tế làm cô ấy tổn thương.

Anh ấy lúc đó muốn nói, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ấy cũng sẽ chết theo cô ấy.

Anh ấy không còn lựa chọn nào hết.

“Anh xin lỗi, em bị thương rồi, anh đưa em tới bệnh viện.” Bất chấp sự từ chối của cô ấy, Tô Trạm bế cô ấy lên, lúc này, anh ấy phát hiện chỗ eo cô ấy có cái gì đó, anh ấy cúi đầu xuống nhìn, thì thấy chỗ eo cô ấy buộc một quả bom.

Các con số ở trên đó liên tục biến động, mỗi lần nhảy số, thời gian lại ít đi một phút.

Anh ấy ngẩng đầu lên, thì bắt gặp đôi mắt không một chút tức giận.

Cổ họng Tần Nhã khô khan, giọng nói khàn đặc: “Không muốn chết, thì buông tôi ra, mau đi nhanh đi.”

Tô Trạm đặt cô ấy xuống, nhưng không rời đi, mà cố gắng tìm cách gỡ quả bom trên người cô ấy ra: “Anh không để em chết một mình đâu, có chết thì cùng chết.”

Tần Nhã không còn sức lực dựa vào thành tàu lạnh lẽo dơ bẩn: “Anh nghĩ là anh nói như vậy, tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Tô Trạm, cả đời này, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.”

Tô Trạm cúi đầu xuống: “Anh biết.”

Tần Nhã nhìn vào khuôn mặt dưới mái tóc rối của anh ấy, từ từ nhắm mắt lại, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa.

Quả bom này vẫn còn cơ hội tháo gỡ, tuy là anh ấy không chắc chắn, nhưng dù sao vẫn có cơ hội.

“Em yên tâm anh nhất định sẽ….” Anh ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Nhã đã sớm nhắm mắt lại, không nhìn anh ấy, cảm thấy có chút chạnh lòng, nhưng anh ấy biết, hiện tại không phải lúc yêu đương, quan trọng là phải cứu cô ấy trước.

Anh ấy đi ra ngoài để tìm kìm, lục lọi khắp con tàu, cũng không tìm được, anh ấy quay trở lại cabin, thì phát hiện có một chiếc hộp rỉ sét trong góc nhỏ chật hẹp, anh ấy dùng thanh sắt cạy nó ra, quả nhiên, đây là hộp công cụ không thường dùng, bởi vì không thường dùng, trên tàu lại thường xuyên thấm nước, cho nên hộp công cụ làm bằng sắt này đã bị rỉ sét, may mắn là các công cụ bên trong khá đầy đủ, anh ấy tìm thấy kìm, liền chạy đến chỗ Tần Nhã: “Anh tìm thấy công cụ rồi này.”

Lúc này, anh ấy phát hiện Tần Nhã đã rất yếu, thậm chí đến sức để ngước mắt lên nhìn cũng không có, cô ấy giống như một bông hoa đã khô héo úa tàn, không còn sức sống như trước kia nữa, trong giây phút, Tô Trạm nghĩ, nếu như cô ấy cứ vậy mà mất đi, anh ấy sẽ như thế nào.

Khoảnh khắc đó, anh ấy cảm thấy vô cùng đau đớn, như có vô số mũi kim đâm vào trái tim anh ấy, đau buốt đến tột độ.

Anh ấy đưa tay ra chạm vào mặt cô ấy, trong lòng quyết tâm, nếu có thể sống sót rời khỏi đây, anh ấy nhất định sẽ nhận lỗi với cô ấy, chuộc tội, cầu xin sự tha thứ của cô ấy.

Anh ấy nhìn bốn sợi dây xanh, đỏ, xanh lam và xanh lục, cầm kìm trong tay có chút run rẩy, bởi vì bất cứ quyết định nào của anh ấy, đều liên quan đến sự sống chết của hai người họ.

Nhưng con số thì không ngừng nhảy, càng lúc càng ít đi, càng lúc càng cận kề thời gian phát nổ, anh ấy không còn nhiều thời gian để suy nghĩ, trán anh ấy thấm đẫm mồ hôi.

Anh ấy cắn chặt răng, chọn dây màu đỏ, nhắm mắt lại, cầm chặt kìm trong tay, dùng sức cắt, một tiếng két, sợi dây đứt rời.

Nhưng, những con số trên đó không hề dừng lại, Tô Trạm lo lắng.

“Anh đi đi, không cần quan tâm đến tôi.” Giọng Tần Nhã rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu, nhưng Tô Trạm vẫn nghe rất rõ, không biết tại sao, nghe thấy cô ấy bảo mình rời đi, trái tim đau đến mức không thở được.

Anh ấy chưa từng sợ mất đi một người nào như vậy, lúc này, anh ấy vô cùng sợ hãi.

“Anh sẽ không đi đâu, anh nói rồi, nếu như em chết anh sẽ chết cùng em.” Tô Trạm siết chặt hai tay, két, lại một sợi dây bị cắt đứt, bom không nổ, những con số đột nhiên dừng lại, rất nhanh sau đó lại chạy điên cuồng, những con số như sắp nổ tung, Tô Trạm ôm chặt lấy cô ấy.

Trái tim Tần Nhã rất lạnh, cho dù lúc này được một cơ thể nóng rực bao bọc, trái tim cô ấy vẫn lạnh băng như cũ.

Tô Trạm khàn giọng nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi,….”

Xin lỗi vì khiến cô ấy tổn thương, xin lỗi vì khiến cô ấy phải vì anh ấy mà chịu đựng đau đớn, bây giờ còn vì anh ấy mà sắp mất đi tính mạng.

Xin lỗi hai chữ này, lộ ra sự yếu ớt.

Lúc này, Lưu Phi Phi người đã ngất đi từ từ tỉnh dậy, thấy Tô Trạm và Tần Nhã đang ôm nhau, cô ta vô cùng ghen tức, sự dịu dàng của người đàn ông đó từng chỉ dành cho một mình cô ta, nhưng bây giờ lại thuộc về một người phụ nữ khác, cô ta cảm thấy vô cùng thất vọng, căm hận.

Cô ta bò dậy một cách khó khăn, đi nhặt kíp nổ, muốn cho nổ tung con tàu này, muốn giết chết Tô Trạm và Tần Nhã.

Tần Nhã thấy được ý đồ của Lưu Phi Phi, cô ấy nắm lấy cổ áo Tô Trạm: “Bế tôi ra ngoài.”

Tô Trạm: “Được.”

Trên thành tàu gió biển gào thét, cùng với vị mặn của nước biển, những con số của quả bom trên người Tần Nhã đang đếm ngược, Tô Trạm nói: “Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ gặp em trước, sau đó sẽ đối xử với em thật tốt.”

Đôi mắt Tần Nhã dần mờ đi, mím chặt môi lại, nếu như có kiếp sau, cô ấy không muốn gặp lại Tô Trạm nữa, kiếp này, gặp Tô Trạm đã là tai họa của cô ấy, cô ấy không muốn trải qua một lần nào nữa.

Kiếp sau, không muốn gặp lại.

Đúng lúc quả bom trên người sắp nổ tung, Tần Nhã dùng sức đẩy Tô Trạm ra khỏi tàu.

Một tiếng bùm, Tô Trạm rơi xuống nước.

Trong dòng nước hỗn loạn, Tô Trạm thấy Tần Nhã đứng trên thành tàu, dáng vẻ bình tĩnh như thể không phải đang đối diện với cái chết, mà là sự giải thoát.

Cô ấy muốn chết.

“Bùm!”

Cabin bị nổ tung, ngọn lửa bùng lên bầu trời, Tần Nhã bị nhấn chìm bởi khói và lửa.

“Không!” Tô Trạm hét lên, bị nước biển nhấn chìm, nước nóng như thiêu đốt, đống đổ nát trôi nổi khắp nơi, ánh lửa, lềnh bềnh trên mặt biển.

Tô Trạm tuyệt vọng bơi lên, muốn tìm dấu vết của Tần Nhã.

Trong vùng biển rộng lớn, ngoại trừ đống đổ nát nổi trên mặt nước, anh ấy không thể nhìn thấy dấu vết của con người.

“Tần Nhã!”

Tô Trạm túm lấy một vật thể nổi, tìm kiếm Tần Nhã trên biển.

Lúc này có người lái tàu đi đến, là Lục Uyên.

Anh ta lần theo tín hiệu điện thoại di động của Lưu Phi Phi đến đây, bây giờ bên ngoài mọi thứ đang rối tung lên, vì Lưu Phi Phi đã đăng đoạn video của vợ anh ta bị đào ra lên mạng, gây ra nhiều rắc rối, khiến nhà họ Lục xấu mặt, giá cổ phiếu vì vụ bê bối mà giảm xuống, anh ta vô cùng tức giận.

Muốn tìm Lưu Phi Phi để trả thù, không ngờ rằng, lại bắt gặp vụ nổ lớn này.

“Chỗ đó có người phải không?”

Đọc truyện chữ Full