TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 400

Chương 400: Không được sinh hoạt vợ chồng.

Thẩm Bồi Xuyên động đậy định định dậy, không biết có phải ngồi xổm lâu quá hay không mà chân tê dại, hay là do nhìn thấy máu trên tay mình mà đứng không vững, hai chân mềm nhũn, may mà anh đứng sát tường nên đã vịn được vào tường mà đứng lên.

Cổ họng anh khàn khàn: “Chị dâu đang bị thẩm vấn thì cơ thể không khỏe…”

Tông Cảnh Hạo chỉ nhìn khuôn mặt hoảng loạn của anh.

Thẩm Bồi Xuyên không dám nhìn vào mắt anh, đành đưa mắt nhìn sang hướng khác.

“Nhìn tôi đi!”

Tông Cảnh Hạo đứng trên hành lang, thân hình cao ráo, bầu không khí có phần kịch liệt.

Tô Trạm chắn trước mặt Thẩm Bồi Xuyên giải thích cho anh: “Bồi Xuyên mang súng xông vào, cho dù là không mất việc cũng không tránh khỏi bị khiển trách.”

Anh không cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên sai.

Bọn họ đều cố gắng hết sức rồi.

Thẩm Bồi Xuyên biết Tông Cảnh Hạo tức giận vì điều gì, anh đẩy Tô Trạm ra.

Vừa muốn nói rõ tình hình cho Tông Cảnh Hạo thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ mặc đồ phẫu thuật màu xanh bước ra, tháo khẩu trang xuống, hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

Tông Cảnh Hạo bước lên nói: “Là tôi.”

Tô Trạm và đội trưởng Trần cũng đi tới.

Chỉ có Thẩm Bồi Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Anh không dám bước lên, sợ phải nghe tin xấu.

“Cơ thể bệnh nhân quá yếu, có dấu hiệu xảy thai, trước mắt tuy vẫn giữ lại được nhưng trước tiên vẫn phải nằm trên giường dưỡng bệnh.”

Đợi cái thai ổn định mới được xuống đất đi lại.

Tông Cảnh Hạo trong lòng có gì đó đang sôi sục, cô ấy, cô ấy mang thai sao?

Lâm Tân Ngôn có thai rồi?

Nhìn anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang có vô số gợn song cùng kích động.

Máu anh bắt đầu sục sôi, toàn bộ cơ thể như đang gào thét.

Đội trưởng Trần nghe tin này đi qua một bên gọi cho Văn Khuynh.

“Cô, cô ấy đâu?”

Anh mở miệng khàn khàn nói, bàn tay buông thõng nắm chặt lại, gân xanh nổi lên.

“Sẽ được đưa ra ngay thôi.”

Bác sĩ vừa nói xong, cánh cửa sau lưng lại mở ra, Lâm Tân Ngôn nằm trên giường được đẩy ra, hiên giờ cô vẫn còn trong trạng thái nửa hôn mê.

Tông Cảnh Hạo vội bước tới nắm lấy tay cô, tay cô thật lạnh, lòng bàn tay ướt đẫm, đều là do toát mồ hôi lạnh.

Anh cầm tay cô đưa lên môi hôn, dịu dàng khôn tả.

Lâm Tân Ngôn mơ mơ màng màng dường như nhìn thấy Tông Cảnh Hạo, mặc dù đường nét không quá rõ ràng nhưng hơi thở này, chính là anh.

Cô yếu ớt nói: “Em không giết người.”

Tông Cảnh Hạo vuốt mái tóc rối bời của cô, ngón cái xoa xoa thái dương của cô: “Anh biết mà.”

Ba chữ đơn giản này khiến nước mắt cô không kìm được tuôn ra, cô không cần nhiều người tin mình, chỉ anh tin.

Tông Cảnh Hạo cúi đầu dịu dàng hôn dòng lệ trên khóe mắt cô, lặp lại câu anh biết.

Lâm Tân Ngôn từ từ nhắm mắt lại, đến cả đường nét mờ ảo kia cũng không nhìn thấy nữa, cô quá mệt, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Bồi Xuyên đứng cạnh tường nghe được tiếng cô liền thở phào, vẫn may, vẫn may cô bình an vô sự, đứa bé vẫn còn.

Nếu không, thực sự anh không biết phải ăn nói thế nào với Tông Cảnh Hạo.

“Về phòng bệnh trước đã, người bệnh cần được nghỉ ngơi, cũng cần phải nhập viện theo dõi một tuần, nếu không bị xuất huyết thì có thể về nhà tĩnh dưỡng.” Bác sĩ nói.

Tông Cảnh Hạo nhờ Tô Trạm sắp xếp phòng VIP, luôn nắm lấy tay cô chưa từng buông ra.

Lâm Tân Ngôn được đưa về phòng bệnh, Tông Cảnh Hạo ôm cô xuống, khẽ đặt cô lên giường.

Bác sĩ kiểm tra tình hình của cô một lát, tất cả đều bình thường mới nhìn Tông Cảnh Hạo hỏi: “Hai người là vợ chồng?”

Tông Cảnh Hạo khẽ ừm một tiếng.

“Lần mang thai trước đây của vợ anh đã làm cơ thể tổn hại, cơ thể rất yếu, lần này còn may là được đưa tới kịp, nếu không đã chầu trời rồi, cũng không đổi lại được, trong thời gian tĩnh dưỡng, phải đảm bảo không khí lưu thông, không được để người bệnh chịu áp lực lớn, để cô ấy được vui vẻ, điều này rất cần thiết để cô ấy dưỡng thai, còn nữa, ba tháng này không được sinh hoạt vợ chồng.” Bác sĩ dặn dò.

Ánh mắt Tông Cảnh Hạo dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của cô, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Truyền đạt hết lời cần nói, bác sĩ liền rời đi, bảo anh có việc gì thì gọi ông.

Tô Trạm thanh toán xong chi phí, khi lên không khỏi không chú ý Thẩm Bồi Xuyên đang ngẩn người ở bồn rửa tay, anh khẽ bước tới, lúc này mới thấy máu trên tay Thẩm Bồi Xuyên.

Dường như anh đã hiểu ra, tại sao vừa rồi Thẩm Bồi Xuyên lại sợ hãi như vậy.

Tô Trạm nắm lấy vai anh: “Không sao rồi.”

Thẩm Bồi Xuyên mở nước ra, rửa hét máu đã khô trên tay, nhưng lại không quên được cảm giác nhớp nháp đó, dáng vẻ khẽ run rẩy của Lâm Tân Ngôn.

Anh hạ thấp mắt, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi không sao.”

Tô Trạm hít thở dài: “Không sao thì tốt, sau lưng vẫn còn một trận phải đánh.”

Anh thân là luật sư, rất hiểu về pháp luật, Lâm Tân Ngôn hiện đang mang thai, vốn là có lợi cho cô ấy, nhưng Lâm Tân Ngôn lại đang bị tình nghi giết người, hơn nữa hiện giờ tất cả đầu mối đều đang chỉ vào cô.

Giết người bằng súng là tội không nhẹ.

Cho dù tội chết được miễn nhưng tội sống cũng khó thoát.

Nhân lúc đang trì hoãn này phải tìm ra bằng chứng chứng minh Lâm Tân Ngôn vô tội.

Đọc truyện chữ Full