TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 427

Chương 427: Mang thai mười tháng

Có thể đừng chà đạp anh ấy được không?

Trần Thi Hàm xoa lên ngực anh ấy, cô ta cởi một cái cúc áo cổ của anh: “Anh thích em như vậy, lẽ nào anh không muốn có được em ư?”

Lý Chiến: “…”

Hiện giờ anh có thể rời đi không?

Trần Thi Hàm mỉm cười, cô ta nâng cằm anh lên: “Đừng nói với em là anh muốn tốt cho em nên không muốn làm chuyện đó với em trước khi kết hôn đấy.”

“Đúng, đúng là như vậy, nếu chúng ta quan hệ với nhau, tên tuổi của em sẽ bị huỷ hoại, vì tốt cho em nên chúng ta đợi sau khi kết hôn hãy…”

Trần Thi Hàm đẩy anh ra thật mạnh, cô ta cười lạnh: “Lý Chiến, anh nghĩ em là kẻ ngốc chắc? Gặp ai là yêu người đó á?”

Thực ra, sau khi Lý Chiến tỏ tình với cô ta, cô ta đã thực sự hồi hộp, khi bình tĩnh suy nghĩ lại, Lý Chiến lại đi tỏ tình với cô ta khi cô ta chuẩn bị cưới Tông Cảnh Hạo, liệu đây có phải là âm mưu, ngăn cản cô cưới Tông Cảnh Hạo không?

Nếu không phải vậy, cô ta nhất định sẽ xem xét tới Lý Chiến, xét về góc độ đàn ông, Lý Chiến cũng khá đẹp trai, lại còn là diễn viên nổi tiếng nữa, làm bạn gái của anh sẽ khiến rất nhiều cô gái ngưỡng mộ, nó hoàn toàn làm thoả mãn được cảm giác thích được người người ngưỡng mộ của cô ta.

Vừa rồi cô ta cố ý đặt ra yêu cầu đó là để xem xem rốt cuộc Lý Chiến có thật lòng với cô ta không, nhưng kết quả lại không như cô ta nghĩ.

Người đàn ông này chọn thời điểm này để tỏ tình với cô ta, nhất định là có âm mưu ở đây.

“Lý Chiến, nếu anh yêu em thì anh sẽ không phải đợi đến bây giờ mới tỏ tình. Đây không phải tính cách của anh, màn kịch của anh cũng diễn xong rồi đó, anh muốn tiếp tục hay là…” Cô ta chỉ về phía cửa.

Mặt Lý Chiến đuẫn ra, người phụ nữ này biết từ trước tới nay anh chỉ diễn thôi ư?

Vừa nãy là để thử anh thôi à?

Anh chớp chớp mắt: “Trần Thi Hàm, sao anh phát hiện, em lại khiến người khác ghét em thế nhỉ? Tại sao em phải đi thích người đã có vợ?”

Trần Thi Hàm ngồi xuống giường, cô ta dướn mắt nhìn anh: “Không diễn nữa à? Tông Cảnh Hạo không phải có bệnh gì à? Có vấn đề gì đó về tình cảm còn gì, lợi dụng phụ nữ, còn có gì biến thái thì cứ nói ra hết đi.”

Lý Chiến lao đến, anh muốn bóp cổ cô ta, Trần Thi Hàm nghiêng nghiêng người, tránh cánh tay của anh. Lý Chiến sắp bị người phụ nữ này chọc tức chết rồi, đối diện với khuôn mặt quen thuộc như vậy, anh không nỡ xuống tay.

Anh vẫn thấy tức giận trong lòng, hai tay nắm chặt giữa không trung.

Trần Thi Hàm nhìn anh bằng ánh mắt rất bình tĩnh, ngay lúc Lý Chiến xông đến, cô ta có hơi sợ hãi trong lòng, cô ta nhớ lại hồi cô ta bị bắt nạt khi còn nhỏ, Lý Chiến đứng chắn trước mặt để bảo vệ cô ta, nghĩ đến đây, cảm giác sợ hãi lúc nãy liền tiêu tan.

Thế nên cô ta mới dương cổ để anh tới bóp.

“Văn Hiểu Tịch, anh làm diễn viên nổi tiếng cũng chẳng thừa, diễn xuất cũng giỏi lắm, mấy lần em còn nghĩ đó là thật chứ. Chuyện cưới Tông Cảnh Hạo, anh không cần lo nghĩ nữa, em nhất định sẽ cưới anh ấy.”

Lý Chiến nhìn chằm chằm vào cô ta: “Em thích cái gì của anh ấy?”

Trần Thi Hàm hẫng mất vài giây, thích cái gì của anh ấy ư?

Cô ta cũng không biết, cô ta chỉ cảm thấy, nếu có thể làm vợ của anh ấy, có lẽ cô ta sẽ rất hạnh phúc, cái sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành ấy không hề có trên người của Lý Chiến.

“Thích thân phận và địa vị của anh ấy hoặc cũng có thể là thích vẻ bề ngoài của anh ấy chăng? Có thể là thích sự lạnh nhạt với tất cả mọi người, rồi chỉ ấm áp với mình vợ của anh ấy. Em cũng không biết, cái cảm giác ấy em không thể hình dung ra nổi. Em biết, hành động đi phá đám người khác ấy là không đúng, nhưng người dàn dựng tất cả chuyện này là ba anh, ba anh đó Lý Chiến. Nếu anh muốn chỉ trích thì nên đi chỉ trích ông ấy đi, đừng tốn công sức ở chỗ em nữa.”

Lý Chiến cứ thế trầm mặc nhìn cô ta, rất lâu sau anh mới mở miệng nói: “Anh vẫn thích em của lúc nhỏ hơn.”

Nói xong Lý Chiến xoay người rời khỏi căn phòng, Trần Thi Hàm thì ngồi bất động, cô ta thì thầm nói: “Ai rồi cũng thay đổi thôi, làm gì có ai luôn giống như hồi nhỏ chứ?”

Hiện giờ đang nổi tiếng một câu nói, không thích thì đi giành lấy thôi.

Cô ta đi giành lấy thứ mà cô ta thích, như thế có gì sai à?

Sau khi Lý Chiến rời khỏi nhà họ Trần, anh không về nhà mà đến thẳng công ty của Tông Cảnh Hạo, Long Mập Mập thì ngồi ở ngay quầy lễ tân trước sảnh để chờ Lý Chiến.

Anh ấy không liên lạc được với Lý Chiến, tìm ở nhà cũng không thấy, chỗ nên tìm thì đã tìm rồi, chỉ còn chỗ này, nên anh mới ngồi đây thả lưới chờ thần may mắn xuất hiện.

Bởi anh biết quan hệ giữa Tông Cảnh Hạo và Lý Chiến, nên mới chọn chỗ này làm chỗ thả lưới.

Nhưng anh ngồi sắp mọc rễ đến nơi rồi, cuối cùng Lý Chiến mới xuất hiện, nhìn thấy Lý Chiến, anh còn mừng hơn khi gặp ba mẹ mình: “Hai người đi đâu vậy chứ, chẳng liên lạc được với cậu, tôi đang lo muốn chết đây.”

“Có chuyện gì à?”

“Hôm qua tôi mới nhận được một hợp đồng mời cậu đại diện cho sản phẩm trang điểm Hoàn Mỹ, phí là…” Long Mập Mập giơ năm ngón tay lên.

Lý Chiến lạnh lùng nhìn anh ấy: “Tôi không nhận đâu, gần đây anh cũng đừng đến tìm tôi, tôi bận lắm.”

Nói xong anh cứ thế đi vào trong công ty, Long Mập Mập ngây ngốc, không nhận à, tiền cả đấy. Anh đuổi theo Lý Chiến: “Tôi vẫn chưa đặt giá mà người ta đã ra giá là bốn mươi lăm tỷ, chúng ta vẫn có thể tăng thêm được chút ít…”

“Tôi nói rồi, tôi không nhận, anh nghe rõ chưa?” Lý Chiến cảm thấy phiền vì bị anh ấy đuổi theo.

Long Mập Mập dừng lại, anh nhìn bóng lưng của Lý Chiến: “Cậu cho rằng cơ hội kiếm tiền như vậy ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cậu à? Một hợp đồng mà giá đến 45 tỷ, như vậy là giá trên trời rồi. Tại sao người ta lại phải bỏ ra nhiều tiền nhưu thế, không phải vì hiện giờ cậu đang nổi, rồi nhiều fan ư? Đây là showbiz, có mấy người được nổi tiếng mãi, không nhân cơ hội lúc còn nổi tiếng để kiếm bộn tiền, thì cậu còn làm người nổi tiếng làm gì? Rốt cuộc cậu làm người nổi tiếng để làm gì?”

Tất cả mọi người đều biết, sống trong showbiz không dễ dàng gì, nhưng tất cả mọi người đều cố gắng đâm đầu vào nó, chẳng phải vì muốn kiếm tiền thì là gì?

Anh không có hứng thú với tiền, thế tại sao anh lại đâm đầu đi làm người nổi tiếng?

Lý Chiến đứng ở trong thang máy, anh nhìn Long Mập Mập đang bất lực đứng đó: “Tôi làm người nổi tiếng chỉ vì ba tôi không thích việc đó, tiền không quan trọng, nếu anh thấy đi theo tôi anh chịu nhiều uất ức thì anh có thể đi.”

“Tôi không đi, tôi đợi cậu.” Long Mập Mập kiên định nói, anh ấy đã đi cùng với Lý Chiến nhiều năm, Lý Chiến chưa từng để anh thiệt, hiện giờ nếu anh ra đi, tình anh em ở đâu nữa?

Lý Chiến nhìn anh ấy, làm động tác tay biểu thị người anh em tốt, lúc này cửa thang máy cũng đóng lại.

Long Mập Mập thất vọng rời đi.

Bốn mươi lăm tỷ thế là hết rồi.

Anh ấy xoay đầu, nhìn vào sảnh lớn của công ty, nền đá hoa cương trên đất sáng bóng có thể nhìn được bóng mình trên đó, đằng sau là cả một bức tường vàng rực, bốn chữ tập đoàn Vạn Việt như một con rồng lớn đang uốn lượn trên đó, khí thế ngút ngàn.

Anh ấy bùi ngùi nói: “Có người anh trai giàu có mà lại tuỳ hứng như thế, bốn mươi lăm tỷ, nó không là tiền à?”

Anh ấy ra khỏi toà nhà, trong lòng vẫn xót xa nghĩ về bốn mươi lăm tỷ đó.

Một hợp đồng đó.

Chỉ vài phút thôi mà.

“Mẹ nó chứ, tiền đều là giấy cả thôi, giấy vệ sinh thôi.”

Lý Chiến lên trên tầng, nhưng vì gấp gáp quá nên anh không gõ cửa mà vào thẳng ngay phòng làm việc của Tông Cảnh Hạo, Tô Trạm đang định nói chuyện nhưng lại nghe thấy tiếng động, anh quay đầu về sau thì nhìn thấy Lý Chiến đang đứng trước cửa.

Thẩm Bồi Xuyên cũng ở đó, anh đang ngồi cạnh Tô Trạm.

Lý Chiến đóng cửa đi vào: “Các anh đều ở đây à?”

Lúc này không có ai nói gì, mà chỉ ra hiệu cho Lý Chiến ngồi xuống.

Tô Trạm tiếp tục nói: “Hiện giờ không còn tìm thấy bất kì tin tức gì liên quan đến video kia trên weibo nữa rồi, coi như giải quyết xong rồi nhỉ.”

Các phương tiện truyền thông đều đăng bài xin lỗi, nói rõ là video đó là do cắt ghép lại, hoàn toàn không phải sự thật.

Những sóng gió do chuyện này gây nên cũng coi như tan rồi.

Tông Cảnh Hạo ngồi trên chiếc sofa đơn, quay lưng dựa vào cửa sổ, anh vẫn luôn im lặng, ngay cả khi Lý Chiến bước vào, anh cũng không mở mắt ra nhìn anh ấy.

Tô Trạm nói xong thì không nói gì nữa.

Cả căn phòng như bị nhấn chìm trong bầu không khí căng thẳng.

Thẩm Bồi Xuyên chính là người phá vỡ bầu không khí này: “Bác sĩ nói không sao hết, thi thoảng gặp xui tí thôi, hiện giờ Trần Thanh và Lý Tịnh đều có mặt ở bệnh viện.”

Tông Cảnh Hạo vẫn có chút mủn lòng, anh để Thẩm Bồi Xuyên đi xem tình hình của Văn Khuynh.

Lý Chiến nghe thấy lời nói của Thẩm Bồi Xuyên, anh cứ có cảm giác như anh ấy đang nói về Văn Khuynh.

Anh ấy dừng Thẩm Bồi Xuyên lại: “Anh nói ai cơ?”

“Ba của cậu đang nằm viện, cậu không biết à?” Lý Chiến không ở trong nước thì thôi đi, nhưng nếu anh ấy ở trong nước thì chắc Lý Tịnh cũng phải nói cho anh ấy biết rồi chứ.

Lý Chiến vì không muốn để mọi người tìm thấy nên mọi người trong nhà không biết số của anh ấy.

“Tôi đi xem xem.” Có cãi nhau, có giận nhau như thế nào thì tình thân vẫn còn đó, biết ông ấy nằm viện, anh vẫn muốn đến xem tình hình của ông ấy ra sao. Lý Chiến vừa đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, anh cúi đầu: “Chuyện này đều là do lỗi của ba em, càng già càng hồ đồ rồi.”

“Chuyện này chính là do ba cậu…”

“Tô Trạm.”

Tô Trạm không nhịn được, anh định nói Văn Khuynh một hồi thì bị một giọng nói trầm đục chặn lại.

Anh ngậm chặt miệng lại.

Tông Cảnh Hạo khẽ dướn mắt nhìn Tô Trạm, sau đó mới quay sang nhìn Lý Chiến: “Đi đi.”

Chuyện này không liên quan tới Lý Chiến.

Lý Chiến hít sâu một hơi rồi ra khỏi phòng làm việc.

Thấy cửa đã đóng, Thẩm Bồi Xuyên hích cùi chỏ vào người Tô Trạm: “Văn Khuynh là Văn Khuynh, Lý Chiến là Lý Chiến, cậu nói cho nó nghe, cậu bảo nó phải làm sao? Cậu muốn nó đi chửi Văn Khuynh hay đi đánh Văn Khuynh một trận? Như thế có giải quyết được vấn đề không?”

“Tôi không tức giận à? Thật là, sao cứ ôm chuyện cũ mãi thế, chuyện của cả đời trước, tai sao lại đi lôi đời con vào chứ. Tôi thấy Lý Chiến nói đúng, Văn Khuynh đúng là hồ đồ rồi.” Tô Trạm tức giận nói.

“Về hết đi.” Tông Cảnh Hạo đứng dậy, anh không muốn nghe thêm gì liên quan đến chuyện này nữa.

Anh ném áo vest của mình trên sofa rồi bước ra khỏi căn phòng.

Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên ngồi bất động.

“Chỉ có cách này thôi à?” Tô Trạm hỏi.

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ấy: “Hà Thuỵ Trạch chết rồi, đây là sự thật, đó là một án mạng đó, lúc nào chuyện này cũng có thể bại lộ, nếu Văn Khuynh không buông, Lâm Tân Ngôn sẽ mãi mang trong mình tội danh giết người. Trừ phi Văn Khuynh chịu nói ra, hơn nữa cách đó cũng không có gì là xấu, có kết hôn thật đâu. Chỉ cần Trần Thi Hàm lòi đuôi, tôi sẽ túm lấy cô ta, đến lúc đó…”

Bọn họ không phải bên bị động.

Tô Trạm nghĩ cũng đúng, chỉ có thể như vậy thôi, hiện giờ cũng không còn cách nào tốt hơn.

Ra khỏi công ty, Tông Cảnh Hạo lái xe đến bệnh viện, lúc đi qua một tiệm sách, anh dừng xe lại, anh nghĩ đến Lâm Tân Ngôn ngày nào cũng phải ở trong bệnh viện, chắc cô ấy sẽ buồn chán lắm. Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang, anh mua tặng cô ấy một cuốn sách liên quan đến nó, để giúp cô giết thời gian vậy.

Tiệm sách có hai tầng, ở giữa đặt một giá sách rộng khoảng năm mét, cao lên tận tầng hai, mùi sách thơm toả khắp không gian.

Mỗi loại sách khác nhau đều được phân biệt, lúc tìm sách liên quan đến thiết kế thời trang, anh đi qua chỗ để sách giáo dục con cái, thử cầm một quyển lên xem “Mang thai mười tháng”, anh thấy tò mò nên lật ra xem thử.

Chương đầu tiên của mục lục là nói về, sự kết hợp giữa trứng và tinh trùng.

Anh khẽ chau mày, người trưởng thành mà cũng không biết chuyện này à?

Chương 2: Làm thế nào để tinh trùng vào cơ quan sinh dục của phụ nữ

Chương 3: Người quyết định sinh con trai hay con gái là ai?

Chương 4: Sự thay đổi của người phụ nữ khi mang thai mười tháng

Mới đầu anh bị hấp dẫn bởi tên sách là mang thai mười tháng, bởi hiện giờ Lâm Tân Ngôn đang mang thai nên anh mới thấy có hứng thú.

Cuối cùng cũng nhìn thấy thứ hay ho, vừa lật ra xem thì có một người phụ nữ lại gần, trong tay cô ấy còn ôm một đứa nhỏ, anh gập quyển sách lại, đi đến quầy thanh toán sau đó cầm sách lên xe đi.

Đến bệnh viện, anh cầm sách đi vào thang máy, đến phòng bệnh của Lâm Tân Ngôn.

Nơi đây rất yên tĩnh.

Những người đứng canh ở trước thang máy, nhìn thấy người bên trong đi ra, ai cũng đứng dậy chào: “Tổng giám đốc Tông.”

Tông Cảnh Hạo khẽ gật đầu.

Anh đi đến cửa phòng bệnh của Lâm Tân Ngôn, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sợ Lâm Tân Ngôn đang ngủ mà anh lại làm ồn khiến cô tỉnh giấc. Cửa vừa mở ra, anh liền nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trước cửa sổ.

Cô ấy mặc một chiếc áo lụa màu trắng rộng thùng thình, không thấy đường cong nào hết, cô ngồi trên ghế, để lộ ra đôi chân trắng ngần của mình, chân của cô vừa dài vừa đẹp, ngay cả đến bàn chân cũng thấy đẹp.

Bộ quần áo ngủ vừa dài vừa rộng, cổ tay còn may thêm một vòng ren để tô điểm, để lộ ra tay cô, trong tay cô cầm một chiếc kéo để cắt tỉa lá cho mấy bông hoa, trên bàn cũng có một bình hoa bằng sứ tinh sảo.

Hoa lần trước Bạch Dận Ninh gửi tới, Tông Cảnh Hạo đã ném hết vào thùng rác rồi, lúc anh đến công ty, anh nhớ ra Lâm Tân Ngôn nói thích hoa nên anh mới đặc biệt đến tiệm hoa.

Trước đây có lẽ là là vì anh là con trai nên không có hứng thú với hoa cỏ, thậm chí anh còn không biết hoa hồng đại diện cho cái gì.

Mãi cho đến khi ông chủ tiệm hoa giới thiệu cho anh biết, anh mới biết hoa hồng là đại diện cho tình yêu.

Anh nhớ Bạch Dận Ninh gửi tới năm bông hoa, nên mới hỏi: “Năm bông hoa thì nói lên điều gì?”

Ông chủ mới nói: “Hoa hồng đại diện cho tình yêu, năm bông hoa mang ý nghĩa không oán, không hối hận.”

Tông Cảnh Hạo hừ lạnh, Bạch Dận Ninh có ý gì đây?

Không oán, không hối hận khi yêu Lâm Tân Ngôn ?

Ha ha.

Sau đó, Tông Cảnh Hạo mua một bó một trăm bông hoa, vì ông chủ nói: “Bách hợp, bách niên, trăm năm hoà hợp.”

Đúng, anh muốn trăm năm hoà hợp với Lâm Tân Ngôn.

Còn về Bạch Dận Ninh, cứ để anh ta không oán không hận đi.

Anh đến không ty, không quay lại bệnh viện nữa, hoa là do tiệm hoa chuyển tới. Lúc đó Lâm Tân Ngôn đang ngủ, nên vú Vu mới đặt hoa lên trên bàn. Lúc Lâm Tân Ngôn tỉnh lại, nhìn thấy bó hoa, cô nhờ vú Vu đi mua một bình, cô muốn cắm hết những bông hoa kia lên. Thực ra cô không ngờ rằng Tông Cảnh Hạo lại đi mua hoa.

Tông Cảnh Hạo bước vào, anh đứng trước mặt cô: “Thích không?”

Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu, mái tóc dài của cô xoã ra, lộ ra khuôn mặt trắng ngần, cô rất bất ngờ, lúc Tông Cảnh Hạo mang hoa vất đi, anh có vẻ rất tức giận. Lâm Tân Ngôn cảm thấy anh không phải loại người sẽ đi mua hoa tặng cho con gái, cô rất vui vẻ, khoé miệng khẽ mỉm cười: “Thích lắm.”

Tông Cảnh Hạo chế nhạo: “Đúng là tầm thường.”

Lâm Tân Ngôn nghĩ thầm, tầm thường sao anh còn tặng chứ?

Nhưng lời đến đầu môi lại đổi sang câu khác: “Tầm thường cũng thích.”

Cô vân vê bông hoa, cánh hoa có cảm giác rất mềm mượt, lại còn có hương hoa thoang thoảng nữa.

Đường viền trên cổ áo và cổ tay đều được đè thêm lớp ren hình tròn, tầng tầng lớp lớp, cổ áo hơi rộng một chút, để lộ ra xương quai xanh trên cổ cô.

Tông Cảnh Hạo cúi người, hôn lên xương quai xanh trên người cô, đôi môi anh có hơi lạnh, nhưng lại rất mềm, khi anh hôn lên da thịt cô, cảm giác như có luồng điện chạy qua, cơ thể Lâm Tân Ngôn căng cứng hẳn lên, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, khẽ giọng nói: “Vú Vu đang dọn rửa phòng tắm.”

Đợi chút nữa bà ấy ra ngoài nhìn thấy, đúng là chẳng hay chút nào.

Tông Cảnh Hạo cắn nhẹ lên da thịt cô, xương quai xanh không có thịt, chỉ có chút da, tuy không cắn mạnh nhưng cũng rất đau, Lâm Tân Ngôn a lên một tiếng, lông mày cô cau lại.

Tông Cảnh Hạo mỉm cười: “Tối nay anh sẽ cho em cắn anh.”

Lâm Tân Ngôn đẩy anh ra: “Đừng nghịch nữa, để em làm xong chỗ này đã.”

Vú Vu đang ở trong phòng tắm, anh không tiếp tục nữa mà ngồi lên sofa, lật quyển sách hôm nay mới mua ra.

Lâm Tân Ngôn nhìn anh, lúc này cô mới phát hiện anh thế mà lại đi mua sách, nhưng cô cũng không nói gì cả.

Tông Cảnh Hạo vốn định mua sách cho Lâm Tân Ngôn, nhưng cuối cùng lại mua sách cho chính mình, anh quên mất việc đi mua sách cho cô.

Vú Vu dọn xong phòng tắm thì đi ra, bà cầm chiếc khăn lau đi ra khỏi phòng bệnh, đồng thời cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tông Cảnh Hạo đến đây, bà nghe thấy tiếng anh nên cố ý làm thật nhanh rồi đi ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người.

Căn phòng rất yên tĩnh, nội dung của cuốn sách cũng không tệ, Tông Cảnh Hạo đọc rất nhập tâm.

Lâm Tân Ngôn cắm hết hoa vào bình, rất đẹp, cô rất hài lòng với kiệt tác của mình, cô nhìn Tông Cảnh Hạo hỏi: “Đẹp không?”

“Ừm.” Tông Cảnh Hạo rời mắt khỏi quyển sách, anh nhìn thấy cô đã cắm hoa xong, anh mới đặt quyển sách xuống ghế sofa rồi lại gần cô: “Có mệt không?”

Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Em muốn đi rửa tay.”

Tông Cảnh Hạo bế cô vào phòng tắm, cô rửa tay xong thì Tông Cảnh Hạo lại bế cô về phòng: “Hôm nay em có bị nôn không?”

Lâm Tân Ngôn không nói gì cả: “Anh mang sách qua đây, em cũng muốn xem xem.”

Tông Cảnh Hạo nhìn cô, anh hỏi dò: “Xem thật à?”

“Có gì mà không xem chứ?” Chỉ là một cuốn sách nói về việc mang thai thôi mà? Có gì mà không dám xem chứ?

Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo mờ mịt, anh cầm sách qua chỗ cô, sau đó nằm lên trên giường, để Lâm Tân Ngôn ngồi dựa vào người anh: “Chúng ta cùng xem đi.”

Lâm Tân Ngôn vuốt ve vai anh, Tông Cảnh Hạo dở sách ra.

Nhưng….

….

Lâm Tân Ngôn: “…”

Mỗi trang đều có một mục nhỏ, Tông Cảnh Hạo đang xem tới chỗ những thay đổi của phụ nữ khi mang thai mười tháng, mục một là, thai phụ không thể sinh hoạt chuyện vợ chồng được.

Thực ra anh cũng biết, bên trong còn có tranh.

Ba tháng đầu đề nghị không nên làm chuyện vợ chồng, dù có làm thì cũng không nên làm quá đà, ba tháng sau, đợi sau khi thai nhi ổn định, khi làm chuyện đó cũng phải cẩn thận, không thể ấn mạnh vào bụng của thai phụ, những tư thế nào sẽ không làm ảnh hưởng đến vùng bụng của thai phụ, chắc là nên chọn…

Bên dưới có rất nhiều tranh.

Rất nhiều tư thế.

“Đợi ổn định rồi, chúng ta thử những thứ này xem.” Tông Cảnh Hạo vui vẻ nói.

Lâm Tân Ngôn run lên, anh đọc nghiêm túc như vậy, là để xem cái này đây à?

Tông Cảnh Hạo nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh khẽ giọng nói: “Em không nói gì thì anh sẽ coi như là em ngầm đồng ý nhé.”

Lâm Tân Ngôn núp vào lòng anh, cô không nói gì, không hiểu tịa sao nhưng đột nhiên cô muốn….

Trước đây cô cảm thấy cô không có quá nhiều nhu cầu trong chuyện này, lúc Tông Cảnh Hạo không động vào người cô, cô cũng không muốn, nhưng không biết lần này là vì sao, đột nhiên cô lại muốn.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ với chính mình, để mình ngủ đi.

Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn cô gái đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười ấm áp.

Anh lật qua mấy trang giấy, trang này nói về những thay đổi của phụ nữ khi mang thai.

Sau khi phụ nữ mang thai, cơ thể sẽ xảy ra rất nhiều thay đổi, như thèm ngủ, ban đêm thi thoảng sẽ bị chuột rút, vết quầng trên đầu ti sẽ thâm dần.

Anh cúi đầu, phát hiện hơi thở của Lâm Tân Ngôn không bình thường, không giống như cô đang ngủ, anh đặt sách xuống, ôm cô và hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Tân Ngôn đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Không sao, em không ngủ được thôi.”

Yết hầu của Tông Cảnh Hạo lay động, anh khó chịu hơn cô rất nhiều, nhưng nghĩ lại lời của bác sĩ nên anh phải cố nhịn lại.

Anh cởi cúc ở cổ áo cho cô.

Lâm Tân Ngôn lập tức giữ tay anh lại: “Anh làm gì vậy?”

Anh cười: “Anh xem xem.”

Lâm Tân Ngôn: “….”

Giọng anh có chút khàn khàn nhưng lại bị tiếng cười che mất: “Sách nói sẽ thay đổi, để anh xem em có thay đổi không…”

Đọc truyện chữ Full