TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 561

Chương 561: Làm chó thì cũng có phiền não của chó

Tin tức về miếu Nam Sơn cũng không có gì ghê gớm chủ yếu là nhân vật chính trong đó đã tạo nên sự thu hút, đó là người lần trước ở thành phố C đã trêu ghẹo cô.

Chuyện nhỏ này có thể trở thành tin tức để đưa tin là vì người trong đó không mặc quần áo, cơ thể đầy rẫy vết thương lại xuất hiện tại chùa miếu, điều này đã hấp dẫn sự chú ý của dư luận, họ không ngừng đưa ra những giả thuyết, suy đoán.

Nói cho cùng, chùa miếu là nơi linh thiêng sạch sẽ, kiêng kị nhất là thứ dơ bẩn như vậy, bây giờ lại xuất hiện chuyện như vậy.

Cô ngồi vào ghế sô pha tiếp tục xem tin tức, cô biết gã ta là người được phát hiện ở nơi sâu tối nhất trong ngôi miếu đó.

Lâm Tân Ngôn cầm điều khiển từ xa im lặng suy nghĩ.

Lúc đầu là ảnh chụp, sau đó lại xuất hiện người đùa giỡn cô, còn có người xuất hiện làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, lúc đó Thiệu Vân nói người đàn ông kia là người giàu có, nhưng cũng không phải là người của thành phố C.

Nói như vậy người đó chính là người ở thành phố B, bởi vì bây giờ anh ta xuất hiện ở thành phố B, vậy cái người giàu có kia chắc hẳn là Cố Bắc trong miệng của Tông Cảnh Hạo rồi.

Có thể kết hợp với Cố Bắc diễn cảnh ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thì chắc chắn gã ta là người mà Cố Bắc vô cùng tin tưởng rồi.

Nhưng mà giờ phút này gã lại xuất hiện ở chùa miếu với bộ dạng như vậy.

Tần Nhã đã bị bắt, cô ấy chắc chắn đã bị nhốt tại một nơi bí mật rồi, miếu Nam Sơn này cũng rất bí mật.

Chuyện này càng ngày càng rõ ràng, lại làm cho cô càng sợ đến mức kinh hồn bạt vía, nếu Tần Nhã thật sự giống như suy đoán của cô đang bị nhốt ở chùa Nam Sơn, vậy có khi nào người đàn ông khỏa thân đó đang quấy rối Tần Nhã không?

Lâm Tân Ngôn cảm thấy mình ngạt thở, cô dùng sức vỗ vỗ vào ngực mình, nhưng mà cũng không thể thở nổi.

“Mẹ, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi không?” Tông Ngôn Hy chạy đến nhào vào ngực của cô, ôm lấy cô làm nũng: “Mẹ, con muốn đi cửa hàng thú cưng mua thức ăn cho Đại Bạch, con cũng muốn đổi cái vòng cổ mới cho nó…”

“Hôm này không thể đi ra ngoài.” Tông Ngôn Hy còn chưa nói xong đã bị Lâm Tân Ngôn cắt ngang, cô sờ đầu cô bé: “Ngoan nào, hôm nay chúng ta ở trong nhà thôi, không được đi đâu hết.”

“Tại sao ạ?” Tông Ngôn Hy thất vọng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lâm Tân Ngôn không biết nên giải thích với con gái như thế nào, người kia chính là Cố Bắc, cô không rõ gã ta là người như thế nào, nhưng nếu gã ta dám bắt Tần Nhã đi thì chắc chắn cũng không phải là hạng người tốt lành gì. Gã ta cứ hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện như vậy, lỡ như một ngày nào đó gã để ý đến hai đứa trẻ thì phải làm sao?

Ở trong biệt thự tương đối an toàn, cô tìm lý do muốn an ủi con gái: “Ở bên ngoài nóng lắm…”

“Chúng ta ngồi trong xe, chú tài xế có thể đưa chúng ta đi mà, cũng không cần phải phơi nắng, nếu có nắng chúng ta mang dù theo che, hơn nữa chúng ta cũng có thể đội mũ.” Tông Ngôn Hy nhanh chóng phản bác lại câu nói không có sức thuyết phục của cô.

Lâm Tân Ngôn: “…”

Đứa nhỏ này từ khi nào đã trở nên nói nhiều như vậy chứ?

Cô thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm nay không thể đi ra ngoài.”

Tông Ngôn Hy chớp chớp mắt, giãy dụa đứng dậy khỏi lòng ngực của cô, xoay người chạy về phòng.

Tức giận rồi.

Vú Vu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không đành lòng nhìn Tông Ngôn Hy thất vọng, lúc nãy khi tắm rửa cho Đại Bạch con bé có nói sẽ mua cái gì cho Đại Bạch, bà ấy đi qua khuyên: “Bọn nhỏ muốn ra ngoài thì cứ cho nó đi đi, có tôi và tài xế đi cùng, có thể chăm sóc hai đứa.”

Lâm Tân Ngôn cũng không hề mềm lòng, ngẩng đầu nhìn Vú Vu: “Mấy ngày gần đây cứ ở nhà là tốt nhất.”

Vú Vu còn muốn nói thêm cái gì, Lâm Tân Ngôn đã ngắt lời bà: “Tôi phải đi ra ngoài, nếu muốn dùng xe cứ kêu tài xế, hôm nay hai người họ ở nhà.”

Nói xong cô đứng dậy đi lên lầu, hôm nay cô không tính đi ra ngoài nên vẫn mặc đồ ở nhà rộng rãi, sau khi xem tin tức cô muốn đi ra ngoài một chuyến, đêm qua Tông Cảnh Hạo nói Tần Nhã đã trốn thoát rồi, những chuyện đã xảy ra anh cũng không nói cho cô biết, rõ ràng là muốn lừa cô.

Không biết rõ ràng mọi chuyện cô không thể yên tâm.

Vú Vu cũng không phải là người ngu ngốc, Lâm Tân Ngôn đã nói đến như vậy rồi, bà cũng không dám nói gì nữa.

Đi ra khỏi phòng Tông Ngôn Hy, Tống Ngôn Thần thở dài một hơi, đặt chén thức ăn cho chó ở trước mặt Đại Bạch, sau đó ngồi xổm xuống vuốt ve đầu của nó: “Mày thật hạnh phúc.”

Có thể làm một con chó không lo không nghĩ, chỉ cần được chủ cho ăn là được rồi.

Nếu biết suy nghĩ trong lòng của Tông Ngôn Thần, chắc chắc nó sẽ nói làm chó cũng có phiền não của chó. Nó phải giúp chủ vui vẻ, hơn nữa lúc nào cũng lo lắng sợ bị chủ vứt bỏ.

Làm thú cưng cũng không dễ dàng gì đâu, đừng nghĩ rằng lúc nào bọn chúng cũng vui vẻ thoải mái.

Lúc Lâm Tân Ngôn đi xuống lầu thì nhìn thấy con trai đang ngồi xổm cho chó ăn: “Trông chừng em gái nhé!”

Tông Ngôn Thần ngẩng đầu nhìn cô: “Con sẽ chăm sóc em, mẹ cứ yên tâm đi ra ngoài đi.”

Lâm Tân Ngôn bước lên hôn nhẹ vào má con trai, vẫn là con trai nghe lời hơn: “Cám ơn con.”

“Có điều khi nào mẹ rảnh thì mẹ hãy dẫn em đi cửa hàng thú cưng đi, thuốc Frontline của Đại Bạch đã dùng hết rồi, phải mua thêm.” Tông Ngôn Thần nói.

Lâm Tân Ngôn không nuôi thú cưng bao giờ nên cũng không biết cậu bé đang nói cái gì: “Nó bị bệnh rồi hả?”

Tông Ngôn Thần vẻ mặt nghịch ngợm nói: “Còn có thứ mẹ không biết hả?”

Lâm Tân Ngôn nắm lỗ tai của cậu bé, nhìn giống như đang nắm rất mạnh nhưng thật ra không dùng bao nhiêu sức lực: “Mẹ có thể nuôi hai đứa lớn là tốt lắm rồi làm gì có thời gian và tiền bạc mà nuôi thú cưng.”

Tông Ngôn Thần liên tục cầu xin tha thứ: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi, nó chỉ là thuốc diệt bọ của chó thôi, không phải thuốc trị bệnh đâu. Cái đó là do ông Cửu mang qua cho con, còn một ít thôi, vừa nãy tắm cho Đại Bạch đã dùng hết rồi.”

Thuốc diệt bọ cho chó là loại thuốc mà những nhà nuôi thú cưng đều phải có trong nhà, đặc biệt là những nhà có con nhỏ. Trên lông chó rất dễ xuất hiện rận và bọ chét, nếu không dùng thuốc diệt nó thì rất dễ lây cho trẻ em, trong nhà cũng sẽ có.

Lâm Tân Ngôn vỗ vỗ đầu của cậu bé: “Chờ ba con rảnh kêu ba con chở bọn con đi.”

“Vậy mẹ có đi cùng với bọn con hay không?” Tông Ngôn Thần cười hì hì hỏi.

“Tất nhiên là phải đi rồi, bây giờ mẹ có việc phải ra ngoài, mẹ đi trước nhé.” Lâm Tân Ngôn đứng lên, Tông Ngôn Thần ngoan ngoãn nói tạm biệt với cô, cô khoát khoát tay với cậu bé, sau đó thay giày đi ra ngoài. Lần trước chuyển đi cũng không mang theo cái gì nên bây giờ trong nhà cái gì cũng có.

Tài xế đi đến mở cửa sau cho cô, cung kính hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lâm Tân Ngôn nghĩ một chút: “Đi công ty đi.”

Tài xế đóng cửa xe lại rồi chạy vòng ra phía trước lái xe đi.

Rất nhanh sau đó xe đã đến trước cổng công ty, Lâm Tân Ngôn không xuống xe ngay, bây giờ cô cũng không biết Tông Cảnh Hạo có đang ở công ty hay không. Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Thẩm Bồi Xuyên, hỏi Thẩm Bồi Xuyên có vẻ sẽ đáng tin cậy hơn Tông Cảnh Hạo.

Lâm Tân Ngôn biết anh không nghĩ cô sẽ quan tâm đến chuyện này, nhưng mà Tần Nhã không phải người ngoài, cô đã xem cô ấy như là người thân của mình, hơn nữa Tần Nhã bị bọn cô liên lụy nên mới bị bắt đi mà thôi.

Cô nhấn nút gọi đi rồi áp lên tai đợi Thẩm Bồi Xuyên nghe điện thoại, có một chiếc xe khác đậu bên cạnh xe của cô, rất nhanh sau đó cửa xe đã bị mở ra, một người đàn ông mặc vest mang giày da bước xuống, anh ta xoay người đi vào công ty, Lâm Tân Ngôn đã nhìn thấy rõ mặt của anh ta.

Cô mở to mắt, là anh ta.

Đọc truyện chữ Full