TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 823

Chương 823: Tại sao vậy?

Thẩm Bồi Xuyên cụp mắt xuống, mãi không nhúc nhích.

Tang Du thở dài: “Không muốn thì thôi.”

Cô ấy đưa tay định lấy viên thuốc ra, nhưng Thẩm Bồi Xuyên đột nhiên dính chặt người cô, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tang Du nuốt nước bọt: “Thật ra em đùa anh thôi, a…”

Cô mới mở miệng đã bị môi Thẩm Bồi Xuyên ấn vào, viên thuốc dính vào môi, Thẩm Bồi Xuyên ấn đầu lưỡi vào miệng cô.

Tư thế uống thuốc như vậy không dễ nuốt, tan ra trong miệng của Tang Du, đắng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy nhăn nhó. Cô đẩy mạnh Thẩm Bồi Xuyên ra: “Mau đưa nước cho em nhanh lên, đắng chết mất.”

Thẩm Bồi Xuyên đưa nước cho cô ấy. Tang Du uống mấy ngụm, rửa sạch những viên thuốc đã tan trong miệng.

Thấy cô ấy cau mày, Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy rất đáng yêu, đưa tay bóp bóp chóp mũi cô: “Sau này còn nghịch ngợm nữa không?”

Tang Du bĩu môi trừng mắt nhìn anh ấy: “Đáng ghét!”

Nói xong đắp chăn đi ngủ, Thẩm Bồi Xuyên kéo chăn bông, nói: “Như thế sẽ khó chịu.”

“Ai cần anh quản em.” Tang Du vẫn không vén chăn lên, buồn rầu lên tiếng.

Thẩm Bồi Xuyên không bắt cô dậy đi tắm. Lúc Tang Du dường như đã ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở nhẹ và nông, anh ấy chậm bước chân đi, bước đến giường cúi xuống kéo chăn che đầu cô xuống.

“Ư…”

Khi Tang Du đã ngủ say, hình như cô ấy nghe thấy động tĩnh, không vui lật người trở mình, vừa vặn đối mặt với Thẩm Bồi Xuyên. Cô ấy uống thuốc hạ sốt lại nằm trong chăn bông, trên người mồ hôi nhễ nhại.

Tóc đen dính vào mặt cô, Thẩm Bồi Xuyên đưa tay gạt tóc ra khỏi má cô, sờ trán cô có thể cảm nhận được nhiệt độ đang rút xuống.

Anh ấy lấy một chiếc khăn nhúng nước ấm vắt lên rồi lau mặt cho cô. Mắt anh ấy chạm đến da thịt ở cổ cô ấy, mồ hôi rịn từ trên xuống, Thẩm Bồi Xuyên lấy khăn lau cho cô ấy. Không biết có phải vì cô ra mồ hôi không mà ra hồng lên.

Xương quai xanh bên dưới thấp thoáng như ẩn như hiện, mơ hồ có thể nhìn thấy ‘phong cảnh’ được chăn che đi.

Yết hầu của Thẩm Bồi Xuyên trượt lên trượt xuống, anh ấy nhanh chóng thu mắt lại. Thuận tiện anh đặt khăn xuống, dùng nước lạnh rửa mặt, tỉnh táo hơn mới đi ra. Anh lấy một chiếc chăn mỏng, rồi nằm xuống bên cạnh Tang Du, không vén chăn của cô ấy lên

Trên người cô ấy không mặc quần áo, mình nằm cùng một cái chân với cô ấy, không phải mình tự làm mình khó chịu sao?

Tang Du đã ngủ rồi, lại đang ố, mình cũng không thể không để ý đến sức khỏe của cô ấy.

Trong lòng biết rõ, nhưng vẫn xao động, trằn trọc, trở mình mãi không ngủ được, nhìn gương mặt của cô ấy, không thôi nghĩ đến dáng vẻ của cô ấy đội mưa bước đến trước mặt mình, khóe môi bất giác cong lên, khẽ in một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Anh rất bất ngờ, cũng rất vui vì em có thể đến đây.”

Ít nhất điều đó cũng chứng tỏ rằng người phụ nữ này thích anh ấy. Cô ấy một mình đến gặp anh, bị mất ví, lại còn mắc mưa, bây giờ còn bị bệnh, tất cả chỉ để gặp anh.

Trái tim của Thẩm Bồi Xuyên mềm nhũn vì người phụ nữ này.

Anh ấy cách chăn ôm Tang Du vào trong ngực, trong lòng nghĩ, anh nhất định phải bảo vệ cô gái này thật tốt.

Trời sáng, Tang Du tỉnh dậy miệng khô lưỡi đắng: “Nước…”

Thẩm Bồi Xuyên đã dậy, chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng, nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tang Du, anh ấy bước tới hỏi: “Em nói gì?”

Tang Du đang mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy miệng khô khốc khó chịu: “Nước.”

Thẩm Bồi Xuyên đi rót nước, đỡ cô dậy. Tang Du tự mình cầm lấy cốc uống cạn, uống xong một cốc nước, cô ấy cảm thấy thoải mái.

Cô ấy mở mắt ra, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa: “Sáng rồi à?”

“Bây giờ mới sáu giờ, em ngủ thêm chút nữa đi, anh sẽ đi mua đồ ăn cho em.” Thẩm Bồi Xuyên đặt cốc nước lên bàn rồi nói.

Tang Du sờ trán mình. Thẩm Bồi Xuyên nói: “Đêm qua hạ sốt rồi, cũng không bị tái lại nữa.”

Thẩm Bồi Xuyên tỉnh dậy liền ngay lập tức sờ trán cô ấy, cả đêm không sốt lại.

Tang Du cũng trở nên hoạt bát hơn, nói: “Em không mang theo quần áo để thay. Hôm qua quần áo của em bị ướt. Hôm nay em mặc gì được?”

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tí nữa anh sẽ đi mua cho em.”

Tang Du cười: “Vậy được, bên trong cũng cần mua.”

Thẩm Bồi Xuyên lập tức hiểu ý cô muốn nói gi, nét mặt có chút mất tự nhiên. Một người đàn ông như anh ấy lại đi mua quần áo phụ nữ, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Anh không muốn mua cho em hả?” Tang Du hỏi.

Thẩm Bồi Xuyên vội vàng lắc đầu: “Không.”

Tang Du cười: “Anh vất vả rồi, em đói rồi, anh đi mua đồ ăn cho em đi.”

Thẩm Bồi Xuyên kéo chăn lên người cô: “Ừ, em ngủ một lát đi.”

Tang Du gật đầu. Thẩm Bồi Xuyên cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Thời tiết quang đãng, trên đường không có nước, nhưng đường vẫn hơi ướt.

Tang Du không ngủ được, bật dậy, cô ấy tìm một chiếc áo sơ mi của Thẩm Bồi Xuyên để mặc tạm, đi giặt bộ quần áo ướt mà cô đã cởi vào đêm qua, tiện thể giặt luôn quần áo của Thẩm Bồi Xuyên.

Khi Thẩm Bồi Xuyên trở lại, vừa đúng lúc Tang Du giặt quần áo xong, đang mang chúng ra ban công nhỏ trong phòng ngủ để phơi.

Thẩm Bồi Xuyên đặt thứ đang cầm xuống, đi tới: “Để anh phơi cho.”

Tang Du nói: “Em không sao …”

Thẩm Bồi Xuyên không nhịn được lấy quần áo trên tay cô ấy xuống, kéo cô vào phòng, kéo tấm chăn mỏng tối qua đắp lên người cô ấy. Tang Du ngẩn ra: “Em không sao, anh quấn em chặt như vậy, nóng lắm.”

Cô cố gắng kéo chăn ra, nhưng Thẩm Bồi Xuyên không cho phép.

Tang Du ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao vậy?”

Đọc truyện chữ Full