TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 989

Chương 989 Tám giờ tối hôm nay.

Mà đối với việc về nước lần này của mình, Song Eun cũng rất thẳng thắn, nếu tính tới chuyện trước khi phát sinh ở Thái Lan: “Tôi nghĩ có lẽ rất nhanh thôi là chúng ta có thể trốn ra được.”

Anh ta lo lắng nhất là tới lúc đó Giang Mạt Hàn lại đi tìm Tông Ngôn Hi.

Mặc dù Tông Cảnh Hạo không có ở đây, nhưng chuyện gì xảy ra ở đây anh cũng biết hết.

Song Eun nói thẳng: “Cháu nghĩ chú có thể ra mặt.”

Để Giang Mạt Hàn biết khó mà lui.

Vẻ mặt Tông Cảnh Hạo lại khiến người khác nhìn mà không hiểu, giống như là đang suy nghĩ chuyện Song Eun vừa nói, nhưng trên mặt lại không nói tiếng nào về việc riêng của mình với Song Eun, cho dù Song Eun biết, anh cũng không muốn nói về những chuyện đã xảy ra trước đó.

Song Eun cũng giật mình nghĩ có lẽ là mình nói nhầm, cái này dù sao cũng là việc nhà của người ta,  vừa liên quan trực tiếp tới chuyện con gái của chú, chắc chắn chú ấy sẽ không đem chuyện sinh hoạt cá nhân của mình ra để bàn tán.

Anh ta vội vàng nói xin lỗi ngay: “Không phải ý đó, cháu…”

Tông Cảnh Hạo đưa tay, ý tứ là anh ta không cần nói vậy.

Song Eun rất thức thời biết là anh sẽ không nói tiếp về chủ đề này nữa, nên anh ta liền nói ngay tới chuyện của công ty mình, thật ra anh ta cũng không thích kinh doanh, nhưng anh ta là người thừa kế duy nhất trong nhà, tất cả gánh nặng đều đặt lên một mình anh ta.

Anh ta học tại đại học tại trường Quân đội chính quy, đối với việc quản lý công ty tự nhiên sẽ không suôn sẻ như người ta, trước đó là thuê những quản lý cấp cao để thay mình quản lý doanh nghiệp, nhưng trải qua chuyện lần này, người kia cũng bị liên lụy vào, tự nhiên sẽ không thể dùng lại được, hiện tại trên tay anh ta là không có ai.

Anh ta biết bối cảnh của Tông Cảnh Hạo, cho nên muốn chú ấy gợi ý cho mình ít phương pháp, hoặc là giới thiệu người qua cho.

Đối với anh ta mà nói, sự mong đợi của cả dòng họ nói chung hay của gia đình anh ta nói riêng thì anh ta đều có trách nhiệm phải bảo vệ, kinh doanh thật tốt những đồ vật mà tổ tiên để lại.

“Trước đó tổng giám đốc Quan luôn cố gắng làm ăn các hạng mục ở nước D, còn rất thành công, người bên cạnh của chú cũng nhiều hơn.” Song Eun nói.

Quan Kình cũng là người cũ bên người của Tông Cảnh Hạo, không phải anh ấy thì anh cũng không yên tâm mà giao mọi chuyện cho anh ấy quản lý.

Nhiều năm trôi qua, Quan Kình cũng càng ngày càng lão luyện, tự mình kinh doanh công ty cũng không tệ.

Mặc dù Tông Cảnh Hạo không quản nhiều, nhưng những hạng mục lớn của công ty thì anh cũng sẽ chú ý tới.

Cái hạng mục lần trước đúng thật là vô cùng tốt, cả hai bên đều chiếm được lợi ích nhất định.

Song Eun hi vọng bản thân có thể học hỏi được chút kỹ xảo kinh doanh trên người Tông Cảnh Hạo, về những vấn đề sẽ gặp phải khi mình quản lý, cũng muốn mời chú ấy dạy bảo nhiều hơn, vì thế buổi nói chuyện cứ tiếp tục mà thời gian lại trôi qua nhanh chóng không hề hay biết.

Trang Gia Văn đi tới công ty, Thẩm Hâm Dao và Tông Ngôn Hi thì đi tới cửa hàng, mua chút đồ vật dùng cho kết hôn, những đồ vật mà nhà gái cần chuẩn bị nhưng Thẩm Hâm Dao chưa mua được, vừa vặn Tông Ngôn Hi tới nên cô ấy mới rủ Tông Ngôn Hi đi chung giải sầu một chút.

Vì là chị họ của Trang Gia Văn mà Thẩm Hâm Dao cũng sắp trở thành em dâu của mình nên Tông Ngôn Hi vô cùng chiều cô ấy.

Đi sau hai người còn có thêm một tài xế cũng biết chút võ trong người.

Có thể giúp các cô cầm đồ đạc cũng như bảo vệ an toàn cho các cô luôn.

“Không phải em muốn mua chút đồ dùng cho  kết hôn sao? Sao lại toàn mua cho Tiểu Bảo thế kia?”

Các cô đi tới không ít cửa hàng, Thẩm Hâm Dao cơ bản đều mua cho Trang Gia Văn.

“Em thấy nó hợp với anh ấy.” Thẩm Hâm Dao.

Tông Ngôn Hi cũng cười, trong lòng cũng vui thay cho em của mình.

Cô ấy có thể nhìn ra Thẩm Hâm Dao thật sự luôn nghĩ cho Trang Gia Văn.

“Chị đi toilet một chút, em đi dạo trước đi, chút nữa chị sẽ tới tìm em.” Tông Ngôn Hi nói.

Thẩm Hâm Dao nói được.

Sau khi đi toilet xong thì Tông Ngôn Hi liền đi tới ngồi trên hàng ghế ở cửa hàng nghỉ ngơi một hồi, đi đường cả ngày chân cô ấy có hơi đau.

Cô ấy bóp bóp bắp chân một lát.

Khi đứng dậy định đi tìm Thẩm Hâm Dao thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Giang Mạt Hàn đang đứng chắn trước mặt mình.

Cô ấy dường như là theo bản năng liền lùi lại phía sau một bước.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy, nhưng rơi vào trong mắt Giang Mạt Hàn lại thành cái gai.

Cô ấy đã từng rất thích quấn quýt lấy anh ta, bây giờ trông thấy anh ta lại chỉ muốn rời xa.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Tâm trạng của anh ta bằng phẳng nhìn cô ấy rồi nói.

“Chúng ta có chuyện gì đáng phải nói cơ chứ? Tôi nói rất rõ ràng rồi, hiện tại chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, tôi nghĩ anh cũng nhìn thấy, tôi đã có bạn trai. Song Eun, anh không phải đã gặp qua rồi sao?” Tông Ngôn Hi cố gắng đè ép cảm xúc của mình xuống:

“Giang Mạt Hàn, tôi biết anh vừa kiêu ngạo lại còn thanh cao, nhưng từ lúc nào lại giống như cao dán chó vậy hả?”

Giang Mạt Hàn cũng không thèm để ý cô ấy nói cái gì, thậm chí còn có chút hèn mọn nói: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em cho đàng hoàng mà thôi.”

“Được, anh nói đi.” Tông Ngôn Hi không muốn anh ta lại xuất hiện trước mặt mình nữa, nên đồng ý nói:

“Chúng ta nói xong, thì từ nay anh có thể biến mất khỏi thế giới của tôi không?”

Cô ấy sẽ đồng ý, còn có một nguyên nhân nữa đó chính là không muốn anh ta lại xuất hiện trước mặt ba mẹ mình nữa, nhìn thấy anh ta, lại nghĩ ngay tới những chuyện đã xảy ra trước đó.

Cô ấy không muốn những người bên cạnh mình bởi vì chuyện mà mình gây ra lại khiến cho họ bị tổn thương về mặt tinh thần.

Nếu để cho Trang Gia Văn biết anh ta tới thành phố C này thì chắc chắn không đánh chết anh ta sẽ không dừng lại rồi nhỉ?

Giang Mạt Hàn xuôi hai tay bên người, từng chút một siết thành nắm đấm: “Được, nhưng chỗ nào thì anh phải là người chọn.”

Tông Ngôn Hi nói với giọng điệu khinh miệt: “Không nghĩ tới Giang Mạt Hàn như vậy cũng có ngày hôm nay.”

“Tám giờ tối hôm nay ở khách sạn Dật Lâm phòng 806, anh chờ em.” Anh ta nói xong thì cũng rời đi ngay.

Tông Ngôn Hi đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta, trên mặt không còn vẻ mặt nóng rực nữa mà chỉ còn toàn là lạnh lẽo.

“Chị.” Thẩm Hâm Dao chạy tới.

Đọc truyện chữ Full