TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 559: Chuyên trị kẻ thích chiếu đèn pha

Sau khi trời đã hoàn toàn tối, Phương Dạ đã có được đầy đủ thông tin, cuối cùng cũng đi ra khỏi tiệm lẩu, đám trẻ nhỏ vây quanh xe anh vui vẻ đùa giỡn đột nhiên ầm ầm giải tán, chạy ra chỗ xa nhìn.

Phương Dạ lái chiếc Dartz Kombat trên con đường nông thôn nhỏ hẹp, tiếp tục đi về thôn Lương Gia còn hẻo lánh hơn, con đường thôn này ngoằn ngoèo y như con rắn vậy, nơi rộng nhất cũng không đến ba mét, hai bên đều là ruộng lúa hoặc đất trồng rau, rất thường thấy ở nông thôn phía nam.

Sau khi lái khoảng bảy tám phút, hai bên đường thôn đã không còn thấy ruộng lúa nữa, mà đi vào trong một một khe núi, độ dốc cũng trở nên cao thấp nhấp nhô, tầm nhìn lái xe vô cùng không tốt.

Cho dù là vậy, tốc độ của Dartz vẫn không hề giảm xuống, dù sao kỹ thuật lái xe của Phương Dạ không chỉ giỏi bình thường, nhưng mà sau khi lái qua một khúc cua, phía trước đột nhiên có hai luồng sáng trắng như tuyết bắn ra, chói đến suýt nữa anh không mở mắt nổi.

Đối phương lái một chiếc Cruze, mặc dù Phương Dạ đã ấn còi và bật đèn chiếu gần để ra hiệu, nhưng chùm sáng đèn pha đã qua cải trang vẫn không hề có ý định tắt, hơn nữa còn ấn còi một cách phách lối, tỏ ý bảo chiếc Dartz mau nhường đường.

“Mẹ nó, tên điên này từ đâu ra vậy, nhìn thấy anh đây mà còn không biết nhường đường?” Tài xế lái xe mắng nhiếc, anh ta một tay nắm bánh lái, trên tay trái còn đẹp nửa điếu thuốc, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Ngồi trên phó lái là một cô gái có ngoại hình khoảng bảy điểm, trưng diện có vẻ không theo trào lưu, cô ta hơi lo lắng nói: “Ông xã, xe phía đối diện to quá, không phải là xe chở hàng chứ, chúng ta có cần nhường một chút không?”

“Xe chở hàng thì sao chứ, nhường cái rắm, để xem đèn pha của ông đây có chói chết cậu ta không!” Tài xế không để tâm mà nói, càng ấn còi mạnh hơn.

Mẹ nó, tên này thật là phách lối mà, tưởng rằng con đường này là do nhà anh ta mở thật sao?

Sau khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, tính khí của Phương Dạ bỗng chốc bộc phát, mở đèn pha đúng không, who sợ who, chuyện nhỏ, anh đợi đó cho tôi!

Tay phải của Phương Dạ làm một loạt động tác, ngọn đèn để trên nóc xe lập tức khởi động, hai dãy đèn LED lớn bật lên hết, khiến hai người ngồi trong chiếc Cruze bỗng chốc giống như bị ánh mặt trời buổi trưa chiếu thẳng vào mắt…

Đây chính là dụng cụ để Phương Dạ chuyên trị mấy tên thích rọi đèn pha như thế này!

“Mẹ nó!”

Tài xế bị chiếu đến suýt nữa đã đái ra quần tại chỗ, còn cô gái bên cạnh thì cao giọng hét lên, hoảng loạn vô thức xoay bánh lái một cái, chiếc Cruze lập tức quẹo vào trong khu rừng bên cạnh con đường, may mà phanh kịp lúc mới không đυ.ng vào vách núi!

Vài giây sau, chiếc Dartz Kombat to lớn đến gần, Phương Dạ thấy chiếc Cruze bình yên vô sợ, nên cũng không có ý định xuống xe xem bọn họ, mà trực tiếp đạp chân ga chạy lướt qua.

Sau khi tài xế mở cửa xe đi xuống, chỉ có thể nhìn thấy đèn đuôi xe đã đi xa, anh ta tức đến chửi ầm lên: “Thằng khốn, lái chiếc xe đẹp thì giỏi lắm sao, thế mà dám chiếu đèn vào tao, đợi đó cho tao, sớm muộn gì mày cũng biết tay tao!”

Nửa tiếng sau, cuối cùng Phương Dạ cũng đến thôn Lương Gia ở trong khe núi, từ xa đã có thể nhìn thấy một ngôi biệt thự lớn ở đầu phía đông của thôn treo đèn kết hoa, tiếng chiêng trống và pháo hoa vang lên không ngừng, thỉnh thoảng còn có pháo hoa bay lên trên trời, bung ra thành một hình ảnh tuyệt đẹp ở giữa không trung.

Dartz đánh vòng qua thôn một vòng, cuối cùng dừng lại ở cửa sau của ngôi biệt thự.

Nhà họ Hác không hổ là nhà giàu có nhất trong thôn, trong sân lớn có dựng ba toà nhà lớn liên tiếp nhau, toà cao nhất có đến bảy tầng, nếu như ông chủ Trương của tiệm lẩu nói không sai, thì cô dâu bị bắt đến đây chắc là đang ở trong toà nhà này.

Phương Dạ nhẹ nhàng trèo qua bức tường cao có hàng dây thép gai, sau khi vào trong sân rồi lại né được mấy đám người, sau đó thuận theo dãy tường bên ngoài mà bò lên như con thằn lằn, cuối cùng phát hiện ra Lộ Tiểu Mỹ đang ở trong phòng ngủ trên tầng sáu.

Lúc này, cô ta đang ngồi bên mép giường, mặt không có biểu cảm gì, trong tay cầm một bộ váy cưới trắng tinh, bên cạnh còn có một phù dâu đang tận tình khuyên nhủ.

Phương Dạ quét mắt nhìn một cái, phát hiện một cái két sắt màu đen trong góc phòng.

“Tiểu Mỹ à, nghe chị Hoa khuyên một câu, em hãy ngoan ngoãn phục tùng anh Tài đi.” Phù dâu khuyên hết nước hết cái: “Nhà họ Hác không chỉ giàu có bình thường đâu, đừng nói những thứ khác, chỉ nói về toà biệt thự mới xây này thôi, nghe nói chỉ tu sửa thôi đã tốn mất chín trăm mấy chục ngàn tệ, quả thật là doạ chết người mà, cho dù em tốt nghiệp rồi trở thành giáo viên thật, thì cả đời này cũng chưa chắc đã có được số tiền lớn như vậy đâu!”

Lộ Tiểu Mỹ lạnh mặt không nói gì.

Phù dâu không nản lòng, tiếp tục nói: “Mặc dù anh Tài đúng là có hơi thấp một xíu, vẻ ngoài cũng chỉ tạm được, mắt lại hơi lé, nhưng có câu nói giàu có có thể che đi nhiều cái xấu, đầu năm nay chỉ cần có tiền thì tuổi tác, chiều cao, ngoại hình này nọ đều không phải là vấn đề, chị nói thật với em, đừng nói là trong thôn, đến cả cái trấn Hồ Sơn này, phụ nữ muốn gả vào nhà họ Hách nhiều đến đếm không xuể, trong đó có không ít người nhan sắc không hề kém hơn em!”

“Vậy thì cưới bọn họ đi, tại sao phải ép buộc em?” Lộ Tiểu Mỹ tức giận nói: “Chị Hoa à chị Hoa, nói thì dễ mà làm thì khó, nếu như chuyện này rơi lên đầu chị, để xem coi chị có có còn cười được nữa hay không!”

“Haiz, nếu anh Tài có thể nhìn trúng chị, chị chắc chắn sẽ vui còn không kịp nữa là!" Phù dâu hơi hậm hực nói: “Em đó, ở trong phúc mà không biết phúc đó, một lát anh Tài sẽ lên đây đón em đi bái đường, đừng khiến chị khó xử, mau chóng thay váy cưới vào đi, bộ này phải dùng số tiền lớn để thuê về đó!”

Lộ Tiểu Mỹ ném váy cưới xuống đất: “Em không thay, cả đời này em cũng không muốn gả cho anh ta!”

Phù dâu thấy Lộ Tiểu Mỹ nói gì cũng không nghe thì hơi tức giận, lạnh giọng hừ một tiếng: “Tiểu Mỹ, mặc dù anh Tài thích em, nhưng không có nghĩa là anh ấy sẽ luôn bao dung cho em, rốt cuộc tính tình của anh ấy nóng nảy như thế nào, chị nghĩ chắc em cũng đã sớm nghe nói, nếu như em không muốn bị ăn tát, chị khuyên em tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nơi bày là thôn Lương Gia, không phải Hoa Hải, không ai cứu được em đâu!”

Thái độ của Lộ Tiểu Mỹ kiên quyết một cách khác thường: “Đừng nói là bạt tai, cho dù em có chết cũng sẽ không phục tùng anh ta!”

Phù dâu cười lạnh nói: “Không ngờ em học hành nhiều năm như vậy, vậy mà suy nghĩ vẫn ngây thơ như thế, em tưởng rằng em chết rồi thì sẽ xong sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Lộ Tiểu Mỹ tỏ vẻ nghi hoặc, mình đã chết rồi, chẳng lẽ còn phải chịu nhục sao?

“Ha ha ha ha, bản thân em đương nhiên là được giải thoát, nhưng em có từng nghĩ đến cha mẹ em không? Nếu như anh Tài không đạt được mục đích, chắc chắn sẽ lấy cha mẹ em ra để trút giận, chẳng lẽ em hy vọng nhìn thấy việc này xảy ra sao?”

“Chuyện này…”

Mặt Lộ Tiểu Mỹ u ám, sau đó chán nản ngồi lại về giường.

Bây giờ ông cha nát rượu của cô đã chẳng khác nào một nửa người tàn phế, có thể không cần quan tâm, nhưng mẹ cô thì không được, nếu như anh Tài báo thù lên bà ấy, vậy thì cho dù Lộ Tiểu Mỹ có chết cũng không yên lòng.

Thấy sắc mặt đối phương khác thường, phù dâu biết phòng tuyến tâm lý của Lộ Tiểu Mỹ đã dao động rồi, vì vậy cô ta nhân lúc còn nóng mà tiếp tục rèn sắt: “Tiểu Mỹ à, cha mẹ em đã cực khổ cả đời rồi, nếu em muốn báo hiếu thì nên nghĩ cách để bọn họ có cuộc sống tốt, mà sau khi gả cho anh Tài thì không phải việc này sẽ trở thành hiện thực sao?”

Lộ Tiểu Mỹ bắt đầu xoắn xuýt, cô ta cố gắng thi vào đại học sư phạm Hoa Đông, còn làm công khắp nơi để kiếm tiền học, mục đích cũng là vì để cuộc sống sau này của mẹ sẽ tốt hơn.

Bây giờ mặc dù chỉ cần cô ta gật đầu là sẽ có thể trở thành bà chủ giàu có, nhưng nếu như thật sự phải kết hôn cả đời với kiểu đàn ông như Hách Hữu Tài, cô ta lại hơi không cam lòng!

Lạch cạch!

Vào lúc Lộ Tiểu Mỹ đang trong thế khó xử, cửa sổ căn phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài…

Đọc truyện chữ Full