TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4070

Chương 4070

Người lúc này mở miệng nói chuyện không phải là ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.

Anh ta vừa mới đưa hai đứa trẻ ở trong khoang thuyền vũ trụ đi ra thì quay đầu lại đã không thấy Lâm Thúy Vân cũng không có xuất hiện ở vị trí khu nghỉ dưỡng.

Mấy người bọn họ vốn có ý định đến bảo tàng khoa học kỹ thuật ở bên ngoài để tìm cô ấy, nhưng mà chưa đi được vài bước thì Quan Tử Việt đã nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang bị ai đó kéo đi.

Sau khi Lục Mặc Thâm nhìn rõ được người kia là ai thì hầu như không có chút do dự nào mà lập tức chạy tới.

Vào giờ phút này, Lục Mặc Thâm đang tăng sức nắm chặt tay của Lê Chí Sơn, với sức mạnh này đã khiến cho Lê Chí Sơn không còn cách nào khác mà phải buông tay của cô ra.

“Đáng hận!”

Cho đến thời điểm thấy tay phải của mình được thả ra thì Lâm Thúy Vân mới phát hiện ta là cổ tay của cô ấy đã đâu đến mức đỏ rực, lại còn để lại mấy cái dấu tay rõ ràng.

“Chết tiệt!”

Lâm Thúy Vân tức giận trừng mắt nhìn Lê Chí Sơn, ánh mắt như vậy cho thấy cô ấy hận không thể xông lại hung hăng mà đánh anh ta ngay lập tức.

“Mẹ nuôi, cẩn thận!”

Lê Tử Việt nhanh chóng chạy lại, chắn trước mặt của Lâm Thúy Vân, một bộ dáng phải bảo vệ cô ấy bãng được.

Vóc dáng của Mộ Nhất Vì tuy không cao nhưng vẫn có thể liếc mắt nhìn thấy vết thương trên tay của Lâm Thúy Vân, cô bé đau lòng chạy đến kéo tay của Lâm Thúy Vân, thổi thổi nhẹ nhàng vết thương trên tay của cô: “Dì Thúy Vân, con thổi giúp dì một chút, chỉ cần thổi thổi như vậy là sẽ không đau nữa!

Nhìn thấy hai đứa nhỏ ấm áp như vậy thì sự tức giận trên gương mặt của Lâm Thúy Vân cũng tiêu tán đi một chút.

Cô ấy mỉm cười quay đầu nhìn Mộ Nhất Ví: “Ngoan quá, dì không bị sao cả, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, sẽ không đau đâu!”

Mộ Nhất Vi cảm thấy kinh ngạc, cô bé nhìn Lâm Thúy Vân thốt lên: “Dì Thúy Vân, dì thật là dũng cảm! Nếu như cháu mà bị thương như vậy thì sẽ cảm thấy đau đến chảy cả nước mắt mất!”

Mặc dù lúc này Lê Chí Sơn đã buông tay của Lâm Thúy Vân ra nhưng mà tay của anh ta lúc này lại bị Lục Mặc Thâm bóp chặt.

Mặc dù trên gương mặt của Lục Mặc Thâm không có biểu lộ gì nhưng mà sức lực bóp vào cổ tay của anh ta có bao nhiêu thì cũng chỉ có Lê Chí Dũng mới có thể cảm nhận sâu sắc được.

Anh ta chỉ biết răng nếu như anh ta cứ tiếp tục mặc kệ cho Lục Mặc Thâm bóp tay mình như vậy thì chắc chắn rằng cổ tay của anh ta cho dù không bị bẻ gãy thì cũng sẽ bị nứt xương!

Trên trán có gân xanh hiện lên, Lê Chí Sơn dùng sức rút tay phải của mình lại, dẫn đến ngay cả giọng nói của anh ta cũng thay đổi: “Lục Mặc Thâm cậu muốn làm gì? Có nhiều phóng viên đang nhìn như vậy, chẳng lẽ anh lại muốn đánh nhau với tôi sao?”

Lục Mặc Thâm thả lỏng sức lực ở tay của mình ra, khiến cho anh ta thành công rút tay của mình về.

Nhưng mà cũng không phải là vì ở xung quanh có nhiều phóng viên vây xem anh ta mà là anh ta lo lãng nếu như mình thật sự không buông tay thì có khả năng sẽ bẻ gấy cổ thay của Lê Chí Sơn.

Đến lúc đó ở trước mặt của bao nhiêu người, cho dù bọn họ có là người là đúng thì cũng sẽ không được chấp nhận Ống kính che đi sự lạnh lẽo ở trong mắt của Lục Mặc Thâm, khóe miệng của anh ta nhẹ nhàng nâng lên, nói ra một câu khiến cho mọi người cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Anh vừa rồi đã làm cái gì với người phụ nữ của tôi, tôi chỉ trả lại anh theo cách mà anh đã làm mà thôi, như vậy có được không?”

Đọc truyện chữ Full