TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Chí Tôn Sư
Chương 56: Hung thủ

Bóng đen ở trong rừng lao ra như từ dưới đất chui lên làm Mạnh Kỳ không kịp trở tay, nhanh chóng đánh một chưởng lên lưng Chân Vĩnh.

Một chưởng đánh ra như tiện tay mà thôi, khiến người khác không nhận ra lai lịch công pháp. Chân Vĩnh đang bị điểm huyệt, hai tay bị trói, căn bản không có cách nào đối phó, chỉ biết mở trừng hai mắt, miệng phun ra một đám máu tươi rồi mềm oặt ngã ra đất, trên mặt còn vương lại nét kinh ngạc khó tin.

“Nhất định là cao thủ Khai Khiếu!” Đồng tử Mạnh Kỳ co rút, dựa vào động tác của bóng đen kia đã lờ mờ đoán ra tu vi của đối phương, đồng thời quét ngang giới đao quyết liều mạng với hắn.

Phòng ngự lúc này không phải là cách hay, chỉ có liều mạng tấn công làm cho đối phương nghĩ mình là kẻ sẵn sàng đồng quy vu tận, trong thời gian ngắn không thể đánh bại mới khiến đối phương băn khoăn sợ Chân Tuệ kịp gọi tăng nhân tới chi viện, khiến hắn thấy khó mà lui bước.

Bóng đen này mặc y phục kín mít chỉ để hở hai mắt, sau khi đánh chết Chân Vĩnh liền lao nhanh tới vị trí của Mạnh Kỳ, tay phải giơ lên rồi chém xuống với khí thế ngất trời.

Mạnh Kỳ cảm thấy dù mình có cố gắng thi triển thân pháp biến hóa thế nào cũng đều bị đối phương theo kịp, bị chưởng phong của đối phương vây kín không cách nào thoát ra.

Chưởng pháp này là sao? Bên trong bao hàm cả trí tuệ, thanh tịnh lẫn thiên địa!

Đây nhất định là chưởng pháp của Phật môn được luyện tới mức thuần thục, có thể diễn hóa ra muôn hình vạn trạng, trấn áp vạn vật cho nên nhìn nó tưởng như đơn giản nhưng lại có thể chống lại hết thảy chiêu thức và thân pháp biến hóa của Mạnh Kỳ.

Đối mặt với chưởng phong của đối phương, Mạnh Kỳ biết hắn có dùng tới Huyết Đao đao pháp hay Ngũ Hổ Đoạn Môn đao pháp cũng khó lòng thoát khỏi phong tỏa của đối phương. Thần Hành Bách Biến còn chưa thông suốt, không thể tạo thành Thiên La Địa Võng, mà Kim Chung Tráo cửa thứ tư đoán chừng cũng chỉ chống đỡ được một chưởng tiếp theo.

Sau khi đánh ra một chưởng, bóng đen không chút nghi ngờ hắn có thể đánh trúng tên tiểu sa di còn chưa đạt tới Khai Khiếu kỳ này. Hắn tự tin vào công pháp của hắn, càng tự tin vào khả năng của chính mình.

Tay cầm Bàn Nhược

Tâm chứng Như Lai

Độ tận Khổ Hải

Bỉ Ngạn thanh tịnh….

Tại thời khắc sinh tử, Mạnh Kỳ chợt nheo mắt mỉm cười như đang hưởng thụ những cảm giác trang nghiêm và thanh tịnh mà chưởng pháp của đối phương tạo ra. Sau đó, ánh đao sáng lên tạo thành quang hoa như gấm.

Đao ảnh như bức họa êm nhu ánh lên trong mắt bóng đen làm tâm trí hắn bỗng trở nên ôn hòa, khiến hắn nhớ tới cảnh đêm khuya thanh vắng, nhớ tới giọng nói nhẹ nhàng, nhớ tới lúc quỳ trước tượng Phật mà thanh tu. Tiếp đó, ánh mắt hắn đan xen cả nỗi thống khổ, nửa ăn năn, nửa lại như quyết không hối hận.

Cái tâm thanh tịnh đã mất, còn lưu luyến Bàn Nhược làm chi? Thân ảnh mặc y phục màu đen bừng tỉnh, chưởng pháp cương quyết đánh ra.

Không ổn! Vừa giật mình thức tỉnh, thân ảnh mặc y phục màu đen đã thấy ánh đao tới sát bên người. Đồng tử của hắn co rút kịch liệt, không ngờ một tiểu sa di nhìn như yếu nhược lại có thể chém ra một đao uy diễm như thế.

Ánh đao tan đi, hai người đồng thời lùi về phía sau. Trên vai Mạnh Kỳ hiện lên một dấu chưởng thật sâu, quanh thân nổi lên kim quang nhàn nhạt có phần ảm đạm. Thân ảnh kia bị một vết thương khá sâu trên bụng, tinh ý còn có thể nhìn thấy lấp ló nội tạng bên trong. Tay trái hắn vội ôm lấy bụng, tức tốc vận khí ngăn máu tươi đang không ngừng chảy ra, tay phải nâng lên muốn tấn công đối phương thêm một lần nữa.

Mạnh Kỳ nhún vai, giơ đao ngang mặt kiên quyết đối đầu.

Thân ảnh áo đen vừa tiến về trước một bước đã vội vã thối lui, nhìn Mạnh Kỳ chăm chú rồi xoay người tan biến vào trong rừng.

Khoảng bảy, tám lần hô hấp trôi qua, từ xa truyền tới tiếng bước chân rầm rập ngày một lớn dần.

“Sư huynh, người không sao chứ?” Chân Tuệ lục đục chạy tới, trông thấy Chân Vĩnh đã chết còn sư huynh mình thì đứng yên như tượng liền ân cần hỏi thăm.

Mạnh Kỳ thấy phía sau Chân Tuệ có nhiều tăng nhân mặc áo vàng, áo xám mới yên lòng hướng Chân Tuệ nói khẽ.

“Mau tới đỡ ta một chút, ta sắp không đứng được nữa rồi.”

Thân ảnh áo đen kia tuy bị đao ý Đoạn Thanh Tịnh phá vỡ khí thế, lại bị giới đao uy hiếp làm uy lực của chưởng pháp giảm đi không ít nhưng dù sao hắn vẫn là cao thủ Khai Khiếu, một chưởng đánh trúng Mạnh Kỳ thiếu chút nữa đã phá được phòng ngự Kim Chung Tráo của hắn.

“Hung thủ không phải người vừa mới bước vào Khai Khiếu, nếu không một chưởng không dốc toàn lực như vừa rồi nhất định không chỉ để lại hậu quả như vậy.” Mạnh Kỳ không ngừng thầm phán đoán tu vi và công pháp của đối phương.

Hắn đã luyện thành tầng thứ tư Kim Chung Tráo, qua đó loại bỏ phần lớn uy lực của một chưởng vừa rồi nên thương thế không quá nghiêm trọng. Bởi vì xuất ra Đoạn Thanh Tịnh nên có chút thoát lực, thân thể run rẩy không thôi. Đao pháp này dù sao cũng là đao pháp cấp Ngoại Cảnh đỉnh phong, còn Mạnh Kỳ mới chỉ là một tiểu hòa thượng vừa khai mở bốn năm khiếu cơ bản mà thôi.

Chân Tuệ mau mắn chạy đến bên cạnh đỡ Mạnh Kỳ, một vị chấp sự tăng cẩn thận kiểm tra nguyên nhân cái chết của Chân Vĩnh, sau đó lại gần xem xét thương thế của Mạnh Kỳ. Những người khác chia nhau tìm kiếm những nơi xung quanh.

“Chưởng lực hùng hậu, hung thủ đích xác là cao thủ ở tầng Khai Khiếu.” Vị chấp sự tăng gật đầu bảo Mạnh Kỳ. “Đáng tiếc, hắn cố tình che dấu tung tích nên ta không thể nhìn ra đó là công pháp nào.”

“Thưa sư thúc, không biết Chân Tuệ đã nói cho người hay chưa? Chân Vĩnh cùng hung thủ kia đang âm mưu sao chép Dịch Cân Kinh đó.” Mạnh Kỳ không giấu giếm nói ra.

Thân ảnh mặc y phục màu đen đã trốn thoát, kẻ địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng thì cuộc sống sau này khó mà bình yên, cho nên tốt nhất là nói rõ mọi chuyện, như vậy mới có hy vọng sớm tìm ra hung thủ. Còn chuyện bí tích bị rớt xuống vực, Thiếu Lâm chắc sẽ cho người xuống đó tìm lại, nếu mình không nhắc tới rồi cũng sẽ có người thắc mắc mà hỏi bí tích đâu rồi, liệu có phải mình đã giấu đi hay không. Như thế còn phiền phức hơn.

“Cái gì? Là Dịch Cân Kinh?” Vị chấp sự tăng sợ hãi thốt lên, mấy tăng nhân khác ở bên cạnh cũng không tin nổi điều mình vừa nghe.

“Đúng vậy.” Mạnh Kỳ ngồi xuống rồi kể lại một lượt cho mọi người nghe làm cho đám tăng nhân vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

“Việc này quá nghiêm trọng, Huyền Nguyên, ngươi mau đi Bồ Đề Viện bẩm báo, còn ngươi, Huyền Hoa, ngươi đi Giới Luật Viện.” Vị chấp sự tăng nhanh chóng phân phó mọi người đi bẩm báo. Sợ là từ lúc lập tự tới giờ mới để xảy ra chuyện lấy trộm bảo vật trấn phái như thế này.

Chờ cho hai tăng nhân áo vàng đi khỏi, vị chấp sự tăng mới liếc Mạnh Kỳ bảo. “Hai vị sư điệt, ta thân mang nhiệm vụ nên hai người các ngươi thông cảm, ta muốn kiểm tra thân thể hai ngươi.”

Việc này là để đề phòng hai người bọn Mạnh Kỳ thông đồng với nhau, khai ra việc bí tịch bị rơi xuống vách núi nhưng đã sao chép lại rồi giấu đi. Mạnh Kỳ cũng không muốn bị người khác hoài nghi nên đồng ý ngay. Những bí tích khác như Kim Chung Tráo, Huyết Đao đao pháp hay Thần Hành Bách Biến hắn đều giấu ở trong thiện phòng nên không sợ sẽ bị phát hiện.

“Đệ tử hiểu rõ, tuy vậy xin người hãy mau chóng điều tra chúng tăng, nhất là những người đã đạt tới Khai Khiếu kỳ có thể tự do đi lại trong chùa. Người này hẳn là đệ tử trong Thiếu Lâm ta, hơn nữa đệ tử cũng khẳng định thứ hắn dùng chính là thần công của Phật môn.” Mạnh Kỳ là người mong muốn hung thủ bị bắt nhất nên cố ý thúc giục. “Giới đao của đệ tử chém trúng bụng hắn tạo thành một vết thương rất sâu, trong thời gian ngắn khó có thể lành lại. Kính xin sư thúc điều tra điểm này trên người các tăng nhân.”

“Sự việc khẩn cấp, sư thúc hãy làm ngay kẻo hắn sẽ thừa dịp rối loạn mà gây ra vết thương như vậy trên người các tăng nhân khác khiến chúng ta không phân biệt được thật giả.”

“Sao? Ngươi đã chém trúng bụng của hắn?” Vị chấp sự tăng ngạc nhiên hỏi lại, không thể tin một đệ tử vừa mới bái sư không tới một năm, còn chưa đạt tới Khai Khiếu lại có thể đánh bị thương một cao thủ ở Khai Khiếu kỳ.

Vừa rồi Mạnh Kỳ kể lại trận chiến, vì muốn che giấu việc hắn sử dụng A Nan Phá Giới Đao Pháp nên đã kể mơ mơ hồ hồ, khiến cho đám tăng nhân đều cho rằng vì nhóm người bọn họ đuổi tới mới khiến hung thủ bị dọa đành phải rút lui, không ai ngờ Mạnh Kỳ lại làm hắn bị thương ở bụng.

“Sư thúc, để tránh trùng hợp, xin sư thúc hãy cùng đi kiểm tra cho kỹ. Đệ tử tin rằng hung thủ là tăng nhân ở gần sân trong, nghe được tiếng Chân Tuệ kêu gọi Chân Vĩnh đầu hàng nên mới đi vòng lên trước rồi giết người diệt khẩu, nếu không hắn chỉ việc nằm im mai phục ở khu vực phụ cận thì Chân Tuệ sao có cơ hội để đi báo tin?”

“Có thể hắn mặc y phục ban đêm, chúng ta đuổi tới đây nhanh như vậy, nếu hắn không phải là người quen thuộc địa hình nơi đây thì không có cơ hội trốn thoát.”

Mạnh Kỳ suy đoán. “Khả năng đêm nay hắn mặc y phục màu đen cùng Chân Vĩnh trao đổi bí tịch rất cao, sau khi trở về còn chưa kịp thay quần áo… Sư thúc, lúc người đi kiểm tra cũng nên để ý xem ở gần sân trong có ai không tới kịp hay không.”

Mạnh Kỳ càng nói càng thấy mình có lý.

“A di đà phật! Mọi người cứ theo lời vị sư điệt này mà làm.” Một vị tăng nhân mặc áo cà sa từ xa đi tới lên tiếng.

Vị chấp sự tăng chắp tay trước ngực thi lễ. “Bái kiến Vô Đắc sư thúc, đệ tử sẽ đi làm ngay.”

Lão tăng vừa đến nhẹ gật đầu, sau đó nhìn sang phía Mạnh Kỳ và Chân Tuệ. “Lão nạp đắc tội.”

Dứt lời, tay phải vươn ra hóa thành trảo thủ khiến tăng bào hai người Mạnh Kỳ và Chân Tuệ phồng lên như có gió thổi.

“Chân Tuệ, ngươi dẫn ta đi kiểm tra một lượt con đường ngươi vừa chạy đi báo tin.” Vô Đắc thu hồi tay lại, hắn đã kiểm tra và xác nhận hai người không che giấu bí tịch, đồng thời kêu Chân Tuệ dẫn đường để đề phòng bọn hắn thừa cơ hội mọi người rối loạn mà giấu đi bí tịch.

Chân Tuệ liếc nhìn Mạnh Kỳ, lo lắng hắn rời khỏi sẽ không có ai trông nom sư huynh cho hắn. Mạnh Kỳ biết ý liền mỉm cười, co duỗi chân tay một hồi như muốn nói hắn đã hồi phục không ít khí lực mới khiến Chân Tuệ an tâm rời đi. Những tăng nhân còn lại bắt đầu lùng sục tìm kiếm ở vách núi, khe đá,… hầu như không bỏ sót một chỗ nào.

Một lát sau, Vô Đắc và Chân Tuệ trở lại hỏi thăm về trận chiến của Mạnh Kỳ và hung thủ. Mạnh Kỳ thành thật đem cảm nhận của mình nói ra một lượt. Vô Đắc càng nghe càng nhăn mày, sau cùng lão trầm ngâm bảo. “Loại chưởng pháp như vậy cũng không nhiều lắm…”

Lúc này, chấp sự tăng cùng mọi người đi theo Mạnh Kỳ, Chân Tuệ trở về. Ngoài ra còn có Huyền Bi và thụ nghiệp tăng ở Võ Tăng Viện là Chân Diệu.

Biểu hiện của Chân Diệu rất kỳ quái, có đau thương, phẫn nộ, có nghi hoặc cùng khiếp sợ không cách nào tin việc này. Mấy vị chấp sự tăng cũng biểu hiện không khác nhau là mấy, chỉ có Huyền Bi là không biểu lộ cảm xúc gì.

“Vô Đắc sư thúc, vừa rồi kiểm tra ở sân trong, chúng đệ tử phát hiện Chân Thường đã tự vẫn trong thiện phòng, phần bụng cũng có một vết thương như mô tả, bên cạnh có một di thư.” Vừa bẩm báo, vị chấp sự tăng đưa di thư cho lão tăng Vô Đắc, ánh mắt liếc nhìn Mạnh Kỳ thật sâu, có chút không tin nổi vị sư điệt này lại có thể gây ra vết thương lớn như thế cho Chân Thường.

Chân Thường? Đại sư huynh? Nghe tới đây, Mạnh Kỳ vô cùng khiếp sợ. Hắn không tưởng tượng nổi người làm ra chuyện này lại là hai người Chân Thường và Chân Vĩnh. Lại càng không đoán được Chân Thường đã tự sát.

Đọc truyện chữ Full