TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Chí Tôn Sư
Chương 169: Đêm giữ miếu sơn thần

Dịch giả: Hàm

Rầm một tiếng, cánh cửa bị đạp bay, bốn bóng người phi vào như cơn lốc đứng cạnh xác Kiếm tướng quân.

Bốn kẻ này mập mạp khỏe mạnh, mặt mũi dữ tợn, hình dáng cơ hồ giống nhau như đúc, tất cả đều mang tay không.

“Muộn rồi, các ngươi đã không kịp chạy trốn.” Tên ngoài cùng bên trái nói.

“Bởi vì chúng ta đã tới.” Tên cạnh hắn tiếp lời.

“Có bọn ta ở đây, các ngươi đều phải chết.” Tên thứ ba từ trái sang dọa nạt.

“Cho nên trốn hay không trốn cũng chẳng khác gì nhau.” Tên cuối cùng ngạo nghễ nhìn quanh.

Mạnh Kỳ tay cầm Băng Khuyết Kiếm, mắt chăm chú nhìn mũi kiếm, dường như ngoài nó ra trên đời chẳng còn thứ gì đáng để hắn chú ý; Lục Trung Tề thì liên tục lùi lại, bất tri bất giác đã tới núp sau lưng Mạnh Kỳ; Hổ đạo nhân bảo vệ Lục Quan sít sao không rời, mắt thỉnh thoảng lại liếc Mạnh Kỳ; Nguyễn Ngọc Thư vuốt ve cây đàn cổ, làm như đám người mới tới không hề tồn tại.

“Hắn đã chết.” Tên ngoài cùng bên phải trong bốn huynh đệ Trịnh gia nhìn thi thể Kiếm tướng quân nói.

“Võ công kém cỏi nên phải chết.” Tên thứ hai từ phải qua nói tiếp.

“Chúng ta mạnh hơn hắn nên chắc chắn không chết.” Tên thứ ba nhấn mạnh.

“Kẻ chết là các ngươi!” Tên thứ tư lạnh lùng nhìn bọn Mạnh Kỳ.

Cách chọn vị trí đứng của bốn người này khá kì lạ, dường như luôn xếp thành nửa hình tròn, cách nói chuyện cũng phải theo thứ tự nhất định.

Trong sự mong đợi của đám người Lục Trung Tề Hổ đạo nhân, Mạnh Kỳ cầm kiếm đứng lên, động tác của hắn ung dung từ tốn như thể bốn kẻ vừa đến chỉ là lũ người hữu danh vô thực.

“Tà quân đã tới chưa?” Mạnh Kỳ mắt vẫn nhìn trường kiếm, khinh thường hỏi.

“Chủ nhân không tới.” Đại ca của Trịnh gia tứ hung đứng ngoài cùng bên trái trả lời.

“Bởi vì không cần tới.” Tên thứ hai từ trái qua giải thích nguyên nhân.

“Các ngươi không xứng để ngài ra tay.” Tên thứ ba sùng bái nói.

“Chúng ta là đã đủ!” Gã em út vô cùng ngạo mạn.

Mạnh Kỳ ngẩng đầu, chỉ xéo trường kiếm, lạnh nhạt nói:

“Thật đáng tiếc, không ai nhặt xác cho các ngươi.”

Hắn nói một cách hết sức đương nhiên. Đám Lục Quan, Lục Trung Tề, Hổ đạo nhân do vừa chứng kiến cảnh hắn dễ dàng giết Kiếm tướng quân nên cũng thấy đương nhiên phải thế, nhưng rồi nhớ lại hung danh hiển hách của Trịnh gia tứ hung, trong lòng lại lo sợ bất an.

“Bọn ta không cần người nhặt xác.” Em út ngoài cùng bên phải hừ lạnh.

“Bọn ta nhất định sẽ thắng.” Tên thứ hai từ phải qua nâng song chưởng, bày ra tư thế chuẩn bị động thủ.

“Kẻ cần người nhặt xác là ngươi.” Tên thứ ba mỉa mai.

“Tiếc là cũng không có.” Gã đại ca sải bước tiến lên, bốn người tiến thối trùng khớp tựa như cùng chung thân thể, tám chưởng hạ xuống như thiên la địa võng không có khe hở.

Mạnh Kỳ đột nhiên há miệng gào lên:

“Tật!”

Đồng thời, tiếng đàn của Nguyễn Ngọc Thư cũng biến thành cao vút chói tai hòa cùng tiếng gào của Mạnh Kỳ thành một thể tạo ra âm thanh xé tim nát phổi.

Trịnh gia tứ hung cả thấy như bị sét đánh bên tai, lỗ tai lùng bùng điếc đặc, đầu váng mắt hoa, tay chân yếu ớt vô lực, nếu không nhờ nội lực hùng hậu chống đỡ cơ thể có khi chết sững tại chỗ rồi.

Mạnh Kỳ lập tức nắm lấy cơ hội dấn người lên, trường kiếm phóng ra thi triển Phá tiễn thức.

Á!

Tiếng kêu thảm thiết của Trịnh gia tứ hung phát ra gần như cùng lúc, tám con mắt chảy đầy máu.

Mắt đã mù, chúng chỉ biết múa chưởng lung tung bước đi loạn xạ, hoàn toàn mất phương hướng.

Mạnh Kỳ khom người nhảy vào giữa, kiếm quang liên tục chớp lên.

Hắn ngạo nghễ đứng thẳng, trường kiếm tra vào vỏ.

Rầm! Trịnh gia tứ hung đồng thời đổ xuống, tất cả đều trúng kiếm ở cổ họng, vị trí giống nhau như đúc, nhìn vào thậm chí người ta tưởng đó là một cái xác và ba cái bóng của nó.

Ba chiêu, chỉ sau vẻn vẹn ba chiêu Trịnh gia tứ hung uy hiển hách giang hồ đã nằm phơi thây, từ đầu đến cuối không hề có lực hoàn thủ!

Hổ đạo nhân cảm thấy sự khiếp sợ của cả đời cộng lại cũng không bằng một đêm nay, tất cả như một giấc mơ.

Từ bao giờ mà đám người Kiếm tướng quân, Trịnh gia tứ hung mạnh mẽ khôn lường trong mắt mình lại biến thành kẻ tầm thường, không có bất kì khả năng kháng cự nào dưới kiếm Tiểu Mạnh?

Nghe đồn bọn chúng liên thủ có thể sánh với những Quỷ vương, Tẩy Nguyệt, vậy kiếm của Tiểu Mạnh thì sao đây?

Ánh mắt nhìn Mạnh Kỳ của lão và Lục Trung Tề đã hoàn toàn thay đổi, dù khó tin đến đâu nhưng sự thật đã sờ sờ ở đó, vị Kiếm hoàng trong tương lai, hoặc có thể lúc này đã xứng danh hiệu đó, có thể đứng ngang hàng hai người Ma hậu Quốc sư tạo thành thế chân vạc!

Mạnh Kỳ quay lại bên đống lửa, hắn nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ sự cảm tạ của Lục Quan rồi tiếp tục im lặng, như mọi khi.

Thực ra mà nói thì Lôi Ngôn của hắn chưa quá mạnh, cũng không phải tiếng đàn của Nguyễn Ngọc Thư có khả năng tăng uy lực Lôi Ngôn lên gấp đôi mà do Trịnh gia tứ hung chỉ mạnh khi liên thủ, còn trong trường hợp bị tấn công đồng thời bằng âm thanh như Lôi Ngôn cộng thêm tiếng đàn thì mỗi kẻ chỉ mạnh hơn Độc Vô Thường một chút, nếu đổi thành cao thủ cấp độ Quỷ vương, Tà quân thì họ chỉ hơi choáng váng trong tích tắc, nếu không tận dụng kịp thì hoàn toàn vô ích.

Một khi váng đầu hoa mắt không thể liên thủ thì kết cục của Trịnh gia tứ hung coi như đã định.

Lục Trung Tề lại lĩnh nhiệm vụ kiểm tra thi thể, đáng tiếc bốn kẻ này là loại thô lỗ nên trên thân ngoài đồ ăn cũng chỉ toàn đồ ăn.

“Có một phong thư!” Lục soát đến người cuối cùng, Lục Trung Tề mừng rỡ thốt lên, đây biết đâu là chứng cớ kẻ gian trong triều sai thích khách ám sát, nếu vậy chỉ cần trình lên hoàng thượng là chúng phải nhận hậu quả đích đáng.

“Nội dung viết gì?” Lục Quan điềm tĩnh hỏi.

Lục Trung Tề rút thư khỏi bao mở ra đọc, sắc mặt bỗng đại biến:

“Là thư của Tà quân!”

Hắn vô thức đọc ra thành lời:

“Thủ hạ của Quan mỗ lỗ mãng, kính xin Lục soái thứ tội, tương lai tất ta sẽ tự mình đến thăm, mong Lục soái chờ đợi.”

Lời lẽ có vẻ khách khí nhưng thực ra bá đạo tự tin vô cùng, dường như đang nói rằng: cái cổ trên đầu ngươi chắc chắn ta sẽ lấy được.

Nhưng thư này được viết từ trước khi Trịnh gia tứ hung bại vong, tựa hồ Tà quân hắn đoán được tương lai!

“Giả thần giả quỷ, làm trò vặt vãnh!” Mạnh Kỳ lạnh lùng phun một câu.

Hổ đạo nhân liền tỉnh ngộ:

“Tà quân ghi phong thư này để lo trước khỏi họa, nếu Trịnh gia tứ hung thắng thì đương nhiên chúng ta không đọc được, lúc về đốt đi là xong. Nếu chúng thất bại chứng tỏ phe ta có cao thủ cùng cấp độ với hắn, phong thư này sẽ khiến tâm lý chúng ta sinh bối rối.”

“Đồ tiểu nhân Ma môn.” Lục Trung Tề tức giận mắng.

Lấy lại bình tĩnh xong, hắn lại thở dài:

“Nhưng ít ra bức thư này cũng chứng tỏ Tà quân nhất định sẽ ra tay.”

“Đúng thế.” Hổ đạo nhân cũng thở dài. Miếu sơn thần lại trở về yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn cổ ý cảnh cao xa quanh quẩn đâu đây.

Họ đều không biết phải nói gì, Tiểu Mạnh tuy rất mạnh, kiếm pháp khó lường nhưng so với một Tà quân uy danh lan xa, thân kiêm tuyệt học Bất Tử Ấn Pháp và Huyễn Ma Thân Pháp sợ rằng còn kém một chút.

Tà quân Quan Ứng từng thoát chết dưới tay cả Quốc sư lẫn Ma hậu, từng một mình đấu với ba người Quỷ vương, Tuyệt đao, Như Ý tăng liên thủ mà bất bại, từ đó có thể thấy thực lực y cỡ nào!

Gió lạnh thường đi kèm mưa rơi, ngoài miếu sơn thần mưa thu đã rơi, đêm càng ngày càng đen.

Lục Trung Tề không nhắc lại ý kiến thừa dịp nửa đêm chạy về kinh thành nữa vì dưới thời tiết thế này đi lại ban đêm rất dễ bị phục kích, Tiểu Mạnh khó lòng cứu viện mọi người, không bằng cố thủ miếu sơn thần.

Gió lớn mưa dày rơi chan chát trên mái ngói khiến cảnh đêm càng thêm cô tịch.

Đột nhiên cửa sổ bốn phía vỡ tung, năm sáu bóng người xông vào.

Bọn chúng vừa định động thủ thì thấy Mạnh Kỳ án kiếm trên đầu gối bất động như núi, mắt lạnh lùng nhìn lại, không hề có dấu hiệu cho thấy sẽ ra tay.

Đám người sững sờ, vội cẩn thận đưa mắt quan sát xung quanh, thấy gần cửa miếu ngổn ngang năm cái xác.

Một người thân hình cao lớn, mặt mũi thô hào, hai mắt trợn trừng chết không nhắm mắt, vết thương dưới cằm sâu hoắm. Bốn người kia to béo khỏe mạnh, ngoại hình giống nhau như đúc, vị trí và hình dáng vết thương trên cổ họng cũng giống nhau như đúc, đều do kiếm gây ra, mới nhìn qua người ta ngỡ là ảo giác.

Đám người hoảng sợ không dám nhìn nữa, lại len lén liếc Mạnh Kỳ, thấy mặt mũi hắn lạnh tanh, ánh mắt vô cảm, trên thân kiếm vẫn còn vệt máu đang lăn từ từ về phía mũi kiếm rồi kết thành giọt đung đưa sắp rơi xuống.

Một tiếng động khe khẽ vang lên, giọt máu rơi xuống đất.

“Chuồn!” Đám người kia hét lên, nhảy vào nhanh thế nào nhảy ra nhanh như thế, chỉ có điều đã bỏ lại sạch sẽ sát khí và sự tự tin, chỉ còn thất thểu và kinh hoàng.

Trong miếu yên tĩnh, hai người Lục Trung Tề Hổ đạo nhân bắt đầu thả lỏng bản thân, tiếng đàn của Nguyễn Ngọc Thư thay đổi trở nên du dương réo rắt như nước chảy, Lục Quan cầm binh thư lên chăm chú đọc tiếp.

Phía ngoài lần nữa có một đám người khác tới, thấy cửa sổ và cửa lớn bị phá còn bên trong im ắng đều lấy làm kinh sợ, không dám lỗ mãng xông vào mà rón rén lại gần cửa sổ dò xét.

Nhìn cảnh tượng phía trong, cả bọn được một phen hết hồn, đám người Lục Quan đang ngồi chơi nhàn nhã như đi dã ngoại, không hề có dấu hiệu bối rối căng thẳng do bị đuổi giết.

Hấp dẫn ánh mắt bọn chúng nhất là một người trẻ tuổi, trường kiếm đặt ngang đầu gối, hai mắt khép hờ, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, y còn khiến người khác dễ chú ý hơn cả thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ đang ngồi đánh đàn bên cạnh.

Bọn chúng nuốt nước bọt, tiếp tục nhìn qua nơi khác trong miếu.

Bỗng nhiên, cả đám trừng mắt thất thanh:

“Kiếm tướng quân!”

“Trịnh gia tứ hung!”

Sau giây lát im lặng ngắn ngủi, không ít kẻ quay đầu bỏ đi không ngoái lại, ngay cả Trịnh gia tứ hung cũng bỏ mạng ở đây thì ai dám ra tay nữa?

Mấy tên to gan hơn thì nấn ná ở lại do cảm thấy vấn đề có gì đó kì quái, người phía trong có thể giết Trịnh gia tứ hung sao không tiêu diệt luôn nhóm mình? Chẳng lẽ có ẩn tình. Chẳng lẽ chúng không phải kẻ giết Trịnh gia tứ hung còn kẻ thực sự ra tay giết người đã bỏ đi rồi, vì thế chúng chỉ dám làm bộ để dọa nạt chứ không dám ra tay đánh nhau thực sự?

Có kẻ nổi máu yêng hùng nhảy lên nóc nhà, kiếm vị trí chính xác rồi đánh vỡ mái ngói tấn công xuống dưới.

Đám còn lại đồng loạt quay đầu nhìn tới, một khi mấy người trong kia lộ ra sự yếu đuối là lập tức lao vào động thủ.

Á!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bọn chúng còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra thì kẻ vừa tấn công đã ngã trên mặt đất vỡ đầu gãy chân, máu chảy như suối, nhưng vết thương chí mạng là một kiếm giữa mi tâm.

Người trẻ tuổi lạnh lùng vô tình kia vẫn khoanh chân ngồi đó, trường kiếm vẫn đặt trên đùi, chỉ có điều trên thân kiếm lại nhiều hơn một vết máu, chúng nhanh chóng tụ lại mũi kiếm thành từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Âm thanh tí tách mỏng manh giống như tiếng chuông cảnh tỉnh rền vang trong lòng khiến cả đám im lặng kiên quyết quay đầu bỏ chạy.

Sau đó lại thêm mấy đợt người nữa tới nhưng rút cục không kẻ nào dám bước chân vào miếu sơn thần, tất cả chỉ quan sát một hồi rồi không kèn không trống rút lui, đội mưa mà đi.

Mây tan mưa tạnh, sắc trời sáng dần, Mạnh Kỳ chậm rãi đứng dậy, bình đạm nói:

“Lên đường.”

Đọc truyện chữ Full