Dịch giả: Tiểu Băng
Không nhìn thấy ngọn núi một cách rõ ràng, Mạnh Kỳ thân ở chân núi Linh sơn, chỉ có thể nhìn thấy cảnh núi non trước mắt, nguy nga hùng tráng, ám tàng thanh tú, nhưng không nhìn thấy được cao hơn bên trên.Nhìn quanh, Mạnh Kỳ không thấy lối vào, nhưng hắn không hề lo lắng, ngày thứ tám vừa đến, luân hồi nhiệm vụ chấm dứt, hắn cũng sẽ rời khỏi nơi này.“Nên đi như thế nào?” Giang Chỉ Vi xách Bạch Hồng Quán Nhật kiếm, đề phòng địch nhân đánh lén, nếu là Linh sơn bình thường, Phật Đà Bồ Tát từ bi, cô tất nhiên là không sợ, nhưng Linh sơn đã bị các Đại Thánh đánh vào, mấy trăm năm qua đi, không biết hiện giờ như thế nào, e là cũng có nguy hiểm.Trong đám người, người hiểu biết về Linh sơn nhất là Mạnh Kỳ, nên ai nấy đều quay sang nhìn hắn.Mạnh Kỳ xách Khinh Ngữ, tay phải xách Tử Thương, Tử ngọ cắm trong vỏ, lưng cõng tấm biển, nói: “Lên núi.”Đi năm sáu dặm, chỉ thấy một con sông lớn chảy ngang qua núi, rộng chừng tám chín dặm, nước chảy cuồn cuộn.“Bên kia có cầu......” La Thắng Y mắt cực tinh, nhìn thấy xa xa có một cái cầu độc mộc, bên đầu cầu có dựng một tấm biển, trên biển viết “Lăng Vân độ”.Hắn im bặt, vì cầu đã bị gãy ngay ở giữa, chỉ còn có nửa cây, bốn năm dặm còn lại không có cầu để đi qua, với khinh công của mọi người không bay qua nổi.“Đi tìm một miếng gỗ để chèo qua, hay cứ thế bơi qua?” Giang Chỉ Vi hỏi Mạnh Kỳ, vì mọi người không biết bay, chỉ có thể làm như thế.Mạnh Kỳ lắc đầu: “Trong kinh Phật ghi nước sông có dị, không thể bơi qua, ném một miếng gỗ xuống xem trước đã.”Mọi người đều tán đồng, Tề Chính Ngôn tìm một khối gỗ, ném vào trong sống.Khối gỗ như một khối đá, trầm ngay xuống nước, cả đám hai mặt nhìn nhau, thế này làm sao qua sông?Dùng lấy gỗ để chèo hay bơi thẳng qua, thì cũng sẽ đều chìm xuống đáy.Mạnh Kỳ sớm đã đoán trước, chỉ chỉ tấm biển trên lưng: “Dùng nó, đây là đồ của Phật tổ, không phải vật của hồng trần, có thể độ chúng ta qua sông.”Hắn để tấm biển xuống mặt nước, tấm biển phập phồng, nhưng không chìm xuống!“Nó tải được năm người không?” Tấm biển không lớn, năm người phải đứng sát nhau mới đứng được.Mạnh Kỳ trịnh trọng nói: “Phật Tổ cứu độ chúng sinh, sao không độ được năm người chúng ta?”Hắn làm gương, đạp lên tấm biển, tấm biển phập phồng lắc lư, nhưng không chìm xuống chút nào.Thấy thế, Nguyễn Ngọc Thư lên theo, dán lưng vào lưng Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi đứng đối diện với cô, đấu lưng với Tề Chính Ngôn, cuối cùng La Thắng Y nhảy lên, đứng sát vào Tề Chính Ngôn.Năm người đã lên, song tấm biển vẫn trôi nổi trên mặt nước, không chìm lấy một phân.La Thắng Y phóng chân khí, thúc tấm biển đi.Tấm biển vừa rời bờ, Mạnh Kỳ bỗng thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, như vừa bỏ đi rất nhiều tạp chất, một khiếu huyệt tương quan với khẩu khiếu tự nhiên ngưng luyện thành, khẩu khiếu tự hành mở ra, trái tim run lên, trở nên hữu lực mà kiên định, vận chuyển máu đi tới hai phổi, mượn mũi khiếu và khẩu khiếu tiết ra ngoài.Can uẩn sinh cơ, thận tàng Tinh Nguyên, phế nạp thanh khí, tâm đưa nguyên huyết, thân cường thể tráng, thêm tạp chất đã bị bài trừ hết ra ngoài, hoàn tiểu thành, tiểu thiên địa trong cơ thể Mạnh Kỳ đã thành hình sơ bộ!Lấy chúng làm tâm, ngũ tạng lục phủ điều hòa, theo đạo lí tự nhiên, sinh thành một “Giới”, dưới bụng Mạnh Kỳ như có hai cánh cửa nặng nề mở ra, Tinh Nguyên chân khí không ngừng sinh sôi, dư thừa mạnh mẽ.Nội thiên địa tiểu thành, tinh lực, nguyên khí hai đại bí tàng tự khai!Công thêm Bất Tử Ấn Pháp mang tới chân khí vĩnh viễn không giảm, Mạnh Kỳ có thể nói đã trở thành một con mãnh thú đánh lâu hình người!Ngoài người hắn bỗng nổi lên một tầng ám kim, bên trong tiếng động không ngừng như đang luyện tạp chất, “Liệt hỏa đoán chân kim” đã sa91p hoàn công viên mãn quan thứ sáu.Công thành nhất phẩm!Cánh cửa dưới bụng và trên huyệt thái dương của Mạnh Kỳ biến mất, trừ cổ họng, mi tâm, trán, chính là trời sinh cửu khiếu để làm cửa.Bát Cửu huyền công cũng đang tăng lên, công hành viên mãn, xông thẳng vào nhĩ khiếu, xung quanh dù chỉ một âm thanh rất nhỏ, hắn cũng nghe được.Mạnh Kỳ bỗng quay đầu, nhìn thấy có năm cái xác đang xuôi dòng trôi xuống, chính là năm người bọn hắn!“Này?” La Thắng Y, Tề Chính Ngôn thốt ra, vừa kinh vừa sợ.Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư cũng kinh ngạc và nghi hoặc, rõ ràng cũng nhận ra sự thay đổi trong người và thực lực tăng tiến.Mạnh Kỳ mỉm cười: “Chúc mừng chúc mừng, mọi người đều đã bỏ đi nhục thể phàm thai.”Thực lực là thứ tăng lên rõ rệt nhất, nhưng so với việc bỏ đi phàm thai, nó chẳng là gì cả, phàm thai không còn, Nguyên Thần và nhục thể hợp vào với nhau, hoạt bát linh động, tư chất bản thân tăng vọt, nếu không phải mọi người vì để vượt qua chín chín tám mươi mốt thử thách mà đến, cũng không phải ngồi thuyền tiếp dẫn không đáy, e là tư chất sẽ vọt lên tới mức ngang bằng với cao nhân pháp thân đã nhiều lần tăng lên nhục thể, mà dù vậy, người có tư chất kém cỏi nhất là Tề Chính Ngôn và La Thắng Y cũng còn tăng tiến, trở nên không hề kém những thiên tài đã mở khiếu kỳ.Tư chất của Mạnh Kỳ đã biến đổi, không thua gì Giang Chỉ Vi trước kia, có lẽ “Dịch cân đoán cốt thiên” không còn giá trị gì để phải tu luyện nữa.Đương nhiên, với thiên phú xuất chúng, tư chất nổi trội xuất sắc, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư càng thêm ghê gớm, cả người như lộ ra một chút thanh linh.Bình thường, muốn rút đi phàm thai, phải tu thành Pháp Thân, nói thế là đủ hiểu thu hoạch lần này của đám Mạnh Kỳ.Tuy đây chỉ là lấy xảo, không thể so với cao nhân pháp thân thật sự, nhưng cũng không phải là bình thường, càng miễn bàn tương lai cơ hội còn được chứng pháp thân, thoát thai hoán cốt!Hiện giờ, tạm thời không tăng gì về chất, vẫn phải tu luyện như bình thường, nhưng ngày sau tu hành, chắc chắn là làm chơi ăn thật!Giang Chỉ Vi hiểu ra, chỉ vào “Mạnh Kỳ” Và “Giang Chỉ Vi” đang trôi trên sông, cười: “Thì ra là ngươi, thì ra là ta!”“Là ta là ta.” Nguyễn Ngọc Thư nở một nụ cười hiếm thấy, như băng tuyết tan, mùa xuân đến.Tề Chính Ngôn và La Thắng Y không hiểu rõ lắm ý của các cô, nhưng chuyện rút đi nhục thể phàm thai thì nghe vẫn hiểu, cũng khó nén mỉm cười.“Ta đã thất khiếu. Nội thiên địa mới thành lập, tinh lực và nguyên khí hai đại bí tàng đều đã khai.” Mạnh Kỳ đại khái mô tả lại sự biến đổi của mình, để lỡ có gặp địch nhân, đồng bạn lại chưa biết mình đã khác, phối hợp không ăn ý.Giang Chỉ Vi gật gật đầu: “Tương quan khiếu huyệt đều ngưng luyện, chỉ kém một bước là có thể cửu khiếu tề khai.”Chỉ cần cửu khiếu tề khai, cô sẽ có thể giống hệt Tô Vô Danh lúc trước, có thể xuất ra hai lần liên tiếp “Kiếm ra vô ngã”.“Giống Mạnh Kỳ.” Nguyễn Ngọc Thư ngắn gọn.“Ta còn thiếu nửa bước là mở miệng khiếu, bích băng tuyết sắp đại thành.” Tề Chính Ngôn lên tiếng.La Thắng Y mỉm cười: “Nội thiên địa và ngoại thiên địa càng thêm cộng minh. Tự thân chi ý tựa hồ đã có thể dẫn động một chút tự nhiên.”Cái gọi là đao ý, quyền ý, tự thân chi ý, đều là một đặc điểm của mở khiếu kỳ, là ngoại cảnh chiêu thức dẫn động thiên địa biến hóa.Vì sao Ngoại cảnh có thể dẫn động thiên địa biến hóa? Đương nhiên là vì nội cảnh ngoại hiển, giao hội với thiên địa, câu thông chúng lại với nhau. Những nội thiên địa khác nhau, có cảm ứng và câu thông với đạo lý, quy luật trời đất khác nhau, thì khi biểu hiện ra ngoài ngoại cảnh đương nhi6en cũng khác nhau, có người có thể hô phong hoán vũ, có người dùng được chiêu nhiếp lôi điện, có người nhận ra nhân quả, lại có người lấy tâm ấn tâm.Vì sao nội thiên địa lại khác nhau? ấy là vì công pháp tu luyện và lĩnh ngộ của mỗi người khác nhau, dẫn tới sự thay đổi nội thiên địa khác nhau, và nó là chuyện bất tri bất giác mà thành, cho nên Kiếm Hoàng mới tự hỏi “Cái gì là kiếm?”“Vì sao lại là kiếm?”“Ở trong sinh mạng, trong võ công, nó có vị trí gì, trong quy luật và đạo lý vận chuyển của trời đất, nó đại diện cho cái gì?” chính là như vậy.Chỉ có hiểu được đáp án của bản thân, mới có thể khiến nội thiên địa càng thêm gần với một phần đạo lý nào đó của thiên địa, để dẫn tới cộng minh, mở ra sinh tử huyền quan, trong ngoài giao hội.Đáp án khác nhau, đường đi cũng sẽ khác nhau, nội cảnh khác nhau.Ý của La Thắng Y chính là hắn đã bước ra được thêm một bước tới nửa bước ngoại cảnh.Đám người Mạnh Kỳ có thể ở ngoại cảnh thôi phát đao ý kiếm ý, là vì tâm pháp ngoại cảnh phối hợp với ý cảnh, khiến nội thiên địa lặng lẽ tiếp cận trạng thái công minh, một đao đánh ra, trời đất tự nhiên hưởng ứng, tuy không rõ ràng, nhưng vẫn mạnh hơn mở khiếu bình thường rất nhiều, nếu không Mạnh Kỳ dựa vào cái gì lấy tâm ấn tâm, thôi phát tử lôi?“Mọi người đều đã tăng tiến, hi vọng hoàn thành nhiệm vụ cũng tăng lên mấy phần.” Mạnh Kỳ thở hắt ra.La Thắng Y tiếp tục phóng chân khí để điều khiển ‘thuyền’, không bao lâu, mọi người đến bờ bên kia, chỉ thấy núi non vỡ toang, quái thạch lởm chởm, trời cao âm u.Mạnh Kỳ cõng tấm biển, xách Tử Thương, dẫn mọi người tiếp tục trèo lên.Bên kia sông, một luồng phật quang hiện ra, bên trong là một con quái vật đầu cá, chính là Ba Nhi Bá.Nó dùng phật bảo, ẩn thân vào Linh sơn chi môn, đi theo đám người Mạnh Kỳ, nhưng không ra tay, chính là muốn bọn họ giúp nó dò đường, quỷ mới biết ở đây có nguy hiểm gì không!Nhưng khi đến bên bờ sông, Phật bảo cảm nhận được khí tức của hồng trần, nên không còn hiệu lực, làm Ba Nhi Bá hiện ra thân hình.“Rút đi nhục thể phàm thai......” Ba Nhi Bá nghe tiếng Mạnh Kỳ chúc mừng đằng trước, nhìn con sông mà nóng mắt, nhưng nó không có cách để qua sông.“Chờ bọn chúng xong việc trở về, ta sẽ cướp lại tấm biển, trở về trọng độ một lần......” quanh thân Ba Nhi Bá cuộn sóng, không dám dính nước, sợ có chuyện không hay, cứ thế bay qua bờ bên kia.............Đám Mạnh Kỳ nhìn thấy một cánh cửa đá to lớn, nó đã bị hư hại, không còn ra bộ dạng, nhưng vẫn đủ che khuất tầm nhìn của mọi người, ngăn cách âm thanh, khiến mọi người không biết được tình hình của Linh sơn chủ thể.“Qua cánh cửa này, hẳn là đã có thể nhìn thấy Đại Lôi Âm tự và các nơi Phật sát, Công Đức trì, Thanh Liên hoa......” Mạnh Kỳ suy đoán.Tới gần chỗ ở Phật Tổ, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, thật cẩn thận xuyên qua cửa đá, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.Trong hư không đều là những khe nứt tối đen, cuồng phong gào thét, hóa thành vô số những con cự long quay tròn, xuyên qua chúng, có thể nhìn thấy một cây gậy sắt, trên chống trời, dưới chặn đất, hai đầu đều bọc vòng vàng!Từng đạo điện quang ngoằn ngoèo xung quanh cây gậy, từng đóa hoa sen xanh bừng nở rồi lụi tàn, trong mỗi đạo lôi quang, mỗi một đóa hoa sen tựa hồ đều có một thế giới sinh ra rồi tự diệt, những ngôi sao dày đặc, tạo thành từng mảng, nối nhau thành một dải ngân hà, vô cùng rộng lớn.Một tiếng hét to cuồn cuộn vang vọng vạn cổ:“Một đời này của lão Tôn ta, kiếp sau không tu nữa!”