TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Chí Tôn Sư
Chương 490: Quỳnh Hoa Yến

Dịch giả: Tiểu Băng

Tháng tám cuối thu, trời trong gió mát, khí trời dễ chịu, đúng là thời tiết để giải sầu tốt nhất, Quỳnh Hoa Yến cũng mở màn.

Mạnh Kỳ, Tô Tử Ngọc không tới Ngọc Lâm Uyển như những người khác mà theo Tô Ly Tô Việt đi hoàng thành. Tuy Tô Ly tạm thời bị đình chỉ chức điện tiền Cấm Vệ phó soái, nhưng vẫn là người được hoàng đế tin tưởng, phải đi bạn giá, Tô Việt cũng là nằm trong đội hộ vệ của hoàng đế.

Đây là lần đầu Mạnh Kỳ vào hoàng thành Đại Tấn, ngoài có cấm chế mạnh mẽ, nơi này chẳng có gì khác với hoàng cung của thế giới Kiếm Hoàng Ma Hậu, đều là nơi thể hiện quyền lực của thiên tử.

- Ngũ thúc, gần đây La Giáo với Tiên Tích có manh mối gì không?

Mạnh Kỳ lơ đãng hỏi, hắn lo La Giáo, Diệt Thiên Môn tới phá hoại Quỳnh Hoa Yến.

Tô Việt cười khổ:

- Không, chúng cứ như bốc hơi rồi vậy, nói ra cũng kì, rõ ràng thân phận của Ngọc gia đã bị vạch trần, nhưng vẫn không tìm ra được đám người La Giáo.

- Loại tà giáo lớn truyền thừa bao nhiêu đời này luôn có rất nhiều nơi trú ẩn, nếu không đã sớm bị chính đạo tiêu diệt.

Tô Ly vẫn nhìn thẳng, buột miệng xen vàonhìn tiền phương, thuận miệng nói một câu.

Mạnh Kỳ gật đầu, đợi tìm cơ hội hỏi Quảng Thành Thiên Tôn vậy.

Hoàng thành rất lớn, đều lát ngọc trắng, không phải vì xa xỉ mà là để bày trận, Mạnh Kỳ theo Tô Ly và Tô Việt đi xuyên qua hoàng thành, tiến vào cung thành, đến Thái Cực Điện gặp được đương kim thiên tử, chủ Đại Tấn - Triệu Minh Vũ.

So với lần gặp trước, Triệu Minh Vũ trông càng già hơn,yếu hơn, bọng mắt lũng bũng, vẻ rất mệt mỏi, nhưng Tô Ly, Tô Việt lại rất bình thản, cứ như chuyện này là chuyện đương nhiên.

Thi lễ xong, hoàng đế mỉm cười nói với Mạnh Kỳ:

- Quỳnh Hoa Yến hôm nay đừng làm trẫm thất vọng.

- Nếu là võ đạo, tất không cô phụ sự tin tưởng của hoàng thượng.

Mạnh Kỳ chả buồn khiêm tốn.

Vì nhiệm vụ luân hồi, nhất định mình phải lấy hạng nhất!

Cũng phù hợp với tâm nguyện của Tô Tử Viễn kia!

- Ha ha, không hổ là Cuồng Đao.

Hoàng đế vươn tay, một hoạn quan còn già hơn ông vội đến vịn, giúp ông đứng dậy.

Hoạn quan này âm khí rất nặng, không phải dạng âm hàn quỷ khí, mà là âm lãnh, tuy rất già, nhưng làn da nhẵn nhụi cứ như thiếu nữ, thực lực rất sâu. Chỉ liếc qua nhìn một cái, nguyên thần của Mạnh Kỳ đã như bị một đống kim châm.

Hẳn là đại nội tổng quản Cao Tiến Trung... Mạnh Kỳ nhớ lại sự giới thiệu của Tô Ly trước lúc xuất phát.

Mọi người đứng sangở hai bên, đợi hoàng đế và Cao Tiến Trung đi qua, hai cường giả họ Triệu Thống soái Điện Tiền Cấm Vệ và Phi Long Thần Bộ đi sát theo sau, tiếp theo là Tô Ly, các cao thủ hộ vệ Tô Việt, cuối cùng mới là Mạnh Kỳ, Tô Tử Ngọc và các đệ tử thế gia.

Vừa ra khỏi cửa Thái Cực Điện, ngực Mạnh Kỳ bỗng nóng lên, hắn khựng bước.

Cố Tiểu Tang?

Thứ phát nóng chính là tấm phù Đấu Mẫu Nguyên Quân đã đưa cho hắn!

Cố Tiểu Tang đang ở gần đây?

Mạnh Kỳ cúi mắt, thầm quan sát Thái Cực Điện, nhưng không hề nhìn thấy Cố Tiểu Tang.

Nhưng tấm phù quả thực là đang nóng rẫy, Cố Tiểu Tang đang ở trong hoàng cung đại nội?

Chỗ nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất?

Hèn gì Lục Phiến Môn tìm mãi không ra!

Mạnh Kỳ lo lắng, khi bước ra khỏi Thái Cực Điện, quay đầu nhìn lại một vòng.

Bên trong im lặng, cấm vệ đứng thẳng tắp như tùng, trên bảo tọa vàng óng tôn quý, chín con rồng vàng quay quanh, vẫn trống rỗng.

Là ai giúp yêu nữ trốn trong hoàng cung?

Mạnh Kỳ quyết định không nói gì, tiếp tục đi theo đội ngũ.

Ngoài cung, Liễu Sinh Minh và Viên Ly Hỏa suất lĩnh rất nhiều cấm vệ và bộ đầu nghênh giá, bảo vệ vòng ngoài.

Lúc đi ngang qua Viên Ly Hỏa, Mạnh Kỳ mở bàn tay, lộ ra tấm phù, tay trái khẽ chỉ chỉ vào hoàng cung sau lưng.

Viên Ly Hỏa hơi biến sắc, là Quảng Thành Thiên Tôn, đương nhiên y biết tấm phù đó là tìm Cố Tiểu Tang.

Cố Tiểu Tang trốn trong hoàng cung?

Đám La Giáo trốn trong hoàng cung?

Y bình thản đi qua, kiểm tra việc bố trí của đội bảo vệ.

Ngoài hoàng thành, Tư Mã Thạch đã chờ sẵn.

Ngọc Lâm Uyển ở phía đông ngoại thành, tới gần kênh đào, nước sông khúc này khúc chiết quanh co, hết sức đẹp đẽ, là một trong mười thắng cảnh của Thần Đô, được làm thành vườn hoa hoàng gia.

Trong vườn cây lạ hoa quý khắp nơi, mùi thơm nức mũi, có núi có sông, có cây có rừng, thi thoảng còn thấy cả thú rừng.

Ngoài uyển, trọng thần và các đệ tử thế gia đã hàng ngũ chỉnh tề đứng hai bên nghênh giá, hơn mười người đứng đầu không phải hành quỳ lễ, họ đều là người đại diện của những thế gia hàng đầu, như Tả Thượng thư Phó Xạ Thôi Diễn của Thôi gia, Hữu Thượng thư Phó Xạ Lư Dương gia chủ Tống thị Tống Thủ Nhân...

Chính Sự Đường của Đại Tấn gồm mười một người, lấy Tả Thượng thư Phó Xạ làm Tể tướng, thường là người của thế gia mạnh nhất đương thời, hiện đang do Thôi gia đảm đương, do Thôi Thanh Hà và tộc thúc Thôi Thanh Vũ đảm nhiệm, cũng là một bậc Tông sư, Hữu Thượng thư Phó Xạ là thứ tướng, do những thế gia đứng đầu thay phiên nhau đảm nhiệm.

Tóm lại, Chính Sự Đường luôn duy trì nguyên tắc phải có người đứng đầu đại diện của bát đại thế gia, ví dụ khi người của Chu quận Vương thị cáo lão về quê, Vương Văn Hiến lập tức được bổ sung làm Tham Tri chính sự, vì được hoàng thượng tin tưởng, nên được kiêm nhiệm thêm làm Thượng thư hộ bộ, hay như Cửu gia gia Nguyễn Khang của Nguyễn Ngọc Thư cũng có một cái chức là Tham Tri chính sự, vì lão là người đại diện của Lang Gia Nguyễn thị ở Thần Đô.

Còn lại ba danh ngạch đều thuộc về Thần Đô Triệu thị.

Những người không phải quỳ lễ ngoài mười một người của Chính Sự Đường, còn có cả gia chủ hoặc người quan trọng của các thế gia hàng đầu.

Mạnh Kỳ nhìn thấy đứng bên cạnh thái tử có hai tăng nhân. Một người trong đó mặt mũi bình thường, đứng im buông mắt, mặt tăng bào vàng, là Phật Tâm Chưởng Huyền Chân, đã bước vào nửa bước Ngoại cảnh nên rời khỏi Nhân Bảng!

Tiểu sư thúc đi chung thuyền với thái tử? Đây là lập trường của Thiếu Lâm và Phật tông? Lợi thế này hơi mạnh đó!

Đại Tấn có ba vị Pháp thân, ngoài La Giáo Pháp Vương không bàn tới, hai người còn lại là Tử Khí Hạo Nhiên Thôi Thanh Hà và Hàng Long La Hán Không Văn!

Thanh tu Thiếu Lâm sao lại để cuốn vào tranh giành thế tục?

Không chỉ hắn, mắt hoàng đế cũng giật giật, mấy người Tô Ly Tô Việt cũng trầm mặt, chuyện này Lục Phiến Môn vốn không hề biết!

Quả nhiên là một đòn sấm sét!

Tăng nhân còn lại đứng cạnh thái tử tuổi chừng ba mươi, tay xoay niệm châu, mặt mũi nhu hòa, khá gầy gò, miệng ngậm chặt, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, Mạnh Kỳ chỉ đoán được đại khái người này cảnh giới thiên nhân hợp nhất, không biết thân phận người này.

Tấn vương Triệu Nghị hơi sầm mặt, sau lưng y là Đao Khí Trường Hà Nghiêm Xung.

Triệu Hằng sắc mặt như thường, bên cạnh là một vị khách khanh trong phủ, năm gần năm mươi tuổi thiên nhân giao cảm, có vẻ thủ hạ không người.

Tử Cực Kiếm Thôi Triệt, Võ Trạng nguyên Phàn Trường Miêu, Nguyễn gia Nguyễn Ngọc Thư, Vương gia Vương Tái, Hoán Hoa Tề Chính Ngôn... đều có mặt trong đội nghênh giá.

Mạnh Kỳ chuyển mắt, chạm mắt một người.

“Bạch Thất Cô?” Đúng là Bạch Liên Hương, lấy vai là trưởng bối của người đang nhậm chức trong triều của Bạch gia để tiến vào.

Bạch Thất Cô khẽ gật đầu, trong mắt có chiến ý!

Thánh giá đi vào Ngọc Lâm Uyển, mọi người đi lên đài cao, ngắm nhìn xuống dòng sông bên dưới.

Mạnh Kỳ thấy cùng lên đài có Chu quận Vương thị và các thế gia khác, lại thêm một phen chào hỏi.

- Nhiều ngày không gặp, Tái huynh đã gần đến thiên nhân hợp nhất, thật đáng mừng.

Mạnh Kỳ cười tủm tỉm chắp tay.

Mặt chữ điền của Vương Tái hơi đen đi, như vừa rồi toàn phơi sương gió, mỉm cười hoàn lễ:

- Làm sao tăng nhanh bằng Tiểu Mạnh ngươi, một thời gian ngắn đã lên tới thiên nhân hợp nhất viên mãn.

-;Chỉ là đường đi khác nhau mà thôi.

Mạnh Kỳ và Vương Tái ngồi xuống, nghe hoàng đế khai mạc.

Một phen lễ nghi phiền phức xong, hoàng đế cười tươi tỉnh:

- Gần đây anh tài xuất hiện lớp lớp, trẫm rất vui lòng, mở Quỳnh Hoa Yến này, để xem tài tuấn.

-... Trẫm có bốn cái đề bài, mong các vị cùng tham gia giành chiến thắng.

- Đề thứ nhất, cầm kỳ thư họa, anh tài chi đạo, bồi dưỡng tính tình, mài tâm linh, không biết các vị tuấn tú ở đây, ai có thể coi là đệ nhất?

Mạnh Kỳ nghe mà khóe miệng run rẩy, cảm thấy hơi lung lay, không phải chỉ luận võ?

Vương Tái gật đầu:

- Tiểu Mạnh có tài gì không?”l

- Thổi sáo được không?

Da mặt Mạnh Kỳ giật giật.

Vương Tái nghiêm trang:

- Nếu có thể thổi được Bách Điểu Tề Minh, tiên nhạc tương ứng, tất nhiên là tính.

Hai người một hỏi một đáp, khiến mấy người gần đó đều mỉm cười.

Đọc truyện chữ Full