TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Chí Tôn Sư
Chương 564: Căng thẳng tột độ

Dịch giả: Tiểu Băng

Trong mắt nhiều người, Xung Hòa có thể xếp hạng nhì Thiên bảng thuần túy là do tu hành nhiều năm, tích lũy thâm hậu mới áp được những cao nhân khác, nhưng bản thân đã dần dần già đi rồi.

Không ai ngờ ông lại lặng lẽ luyện thành tuyệt học tối cao của Thuần Dương tông, “Nhất khí hóa Tam Thanh”!

Từ khi tổ sư khai phái với thiên bẩm siêu phàm luyện thành tuyệt học này, bao nhiêu năm nay cả Thuần Dương tông không còn ai thành công, quá lắm thì chỉ hóa ra được một phân thân, khiến nhiều người nghĩ sau khi thiên địa đại biến, môn truyền thừa này đã trở thành gân gà, không ngờ Xung Hòa hôm nay lại luyện thành, dùng lực một mình mình bày ra Tru Tiên kiếm trận, vây cả Hàn Quảng lẫn Thái Ly!

Trong khoảng thời gian ngắn, kiếm khí xanh đỏ trắng đen xen nhau tung hoành, đất trời mờ mịt, vạn vật trong trận đều hóa thành lực hủy diệt, địa hỏa phong thuỷ có vẻ sắp sửa trọng luyện, Hàn Quảng và Thái Ly đều cảm thấy nguy hiểm.

Thái Ly bứt ra công kích Xung Hòa, “Đại A Tu La” Mông Nam mắt cũng không chớp, na di một cái, bay tới cướp bồ đề!

Ba đại thế lực của Tây Vực đều địa đầu xà, Yêu tộc xuất hiện đương nhiên không thể gạt được tai mắt của họ, nhưng giữa họ đã ngầm đạt thành ăn ý với nhau. Yêu Vương không cản trở họ cướp đoạt thần chưởng tổng cương, họ cũng sẽ không chơi xấu Yêu Vương, cho nên Thái Ly mới dám lâm trận bứt ra, không hề lo bị “Đại A Tu La” đuổi theo công kích!

Cũng chính vì như thế, Mông Nam với làm như không nhìn thấy Bạch Hổ yêu vương và Quỳ Ngưu yêu vương, hoàn toàn không có cái gọi là nhân yêu thế bất lưỡng lập.

Y vung cả sáu cánh tay, tấn công cả Hoan Hỉ Bồ Tát lẫn am chủ Thủy Nguyệt am.

Lửa bốc đầy trời, thiêu tất cả nước của Ngư Hải, biến nơi này trở thành khô cằn, đốt cửu phẩm đài sen lắc lư, sen đen bay ra, chống đỡ lực hút của Nguyên Từ thần chưởng, một mình địch cả hai người.

Quái vật bốn chân ba tay nhảy vọt lên, lao thẳng tới bồ đề!

Hà Thất biến thành kiếm khí vô hình vô tướng đang đánh nhau kịch liệt với Quỳ Ngưu yêu vương, bỗng nhiên nhận ra đối phương có ý thối lui, đồng thời lại cảm ứng được thần chưởng tổng cương sắp rơi vào tay quái vật, đang định vọt tới cản, thì phát hiện ra Quỳ Ngưu yêu vương muốn chạy qua tham gia vây công Xung Hòa.

Với các Yêu Vương, “Như Lai thần chưởng” không có dùng gì được, chỉ là dùng cơ hội này để làm suy yếu Nhân tộc mà thôi!

Hà Thất suy nghĩ cực nhanh, kiếm khí vô hình vô tướng đột ngột tản ra.

Quanh thân Quỳ Ngưu yêu vương vang lên những tiếng lốc phốc, hộ thể lôi quang của nó bị xuyên thủng vô số lỗ nhỏ. Nếu không phải Yêu Vương nhục thân rất giỏi, lại có lôi quang cản phần lớn uy lực, chỉ sợ đã biến thành cái sàng!

Quan trọng nhất là. Nó còn chưa rõ kiếm khí từ chỗ nào mà đến!

Hà Thất xuất hết cả thực lực, không phải vì thần chưởng, mà là đối phó Yêu tộc!

Trong mắt ông, thần chưởng tổng cương tuy trân quý, có thể làm truyền thừa, nhưng đối với ông chỉ có thể làm vật tham khảo mà thôi. Đông Hải kiếm trang cũng không thiếu truyền thừa. Có được vào tay thì tốt, không đáng vì nó mà để xảy ra hậu quả xấu.

Nếu Xung Hòa mất mạng, ông và Thôi Thanh Hà cũng không thể tranh cướp thần chưởng tổng cương, e rằng cũng sẽ bị Yêu Vương và Hàn Quảng hợp lực công kích.

Mà nếu đã quyết định buông tay tổng cương, vì sao không hỗ trợ Xung Hòa một phen?

Quỳ Ngưu yêu vương đau đớn, không ngừng rống vang, lôi chùy vung lên, những đạo lôi quang không ngừng bắn xuống, đánh đất đá nát thành bột, mặt đất biến mất, cả khu vực nát nhừ!

Hai người đánh nhau kịch liệt, người tóc trắng của Tuyết Sơn phái và Bạch Hổ yêu vương ăn ý dừng tay, một người định qua hỗ trợ Mông Nam, một người tham gia vây công Xung Hòa.

Thôi Thanh Hà đánh nhau với Kim Cương, vì có đại trận ảnh hưởng, Kim Cương lại có thần binh nơi tay, Thôi Thanh Hà chỉ có thể huyễn hóa ra Hạo Nhiên tử khí, để ngăn trở Bạch Hổ yêu vương.

Bạch Hổ yêu vương hừ lạnh, đầy trời lại có vạn đạo kiếm khí ngưng tụ, không ngừng đâm thủng khí tím.

Đúng lúc này, một lão đạo tóc trắng xoá, ăn mặc khiêm tốn đột ngột xuất hiện, tay cầm một thanh đao gợn sóng lấp lánh!

Trường đao chém xuống, mọi màu sắc đều biến mất, vạn vật cô đọng, kiếm khí cô đọng, chỉ còn hai màu trắng đen và tĩnh mịch.

chưởng môn Huyền Thiên tông Thủ Tĩnh, hạng nhì Địa bảng!

Quang âm chi đao, tuyệt thế thần binh!

Bạch Hổ yêu vương cảm thấy như mình rơi vào trong bùn, tư duy chậm chạp, động tác chậm chạp, tuổi thọ trôi qua, nếu không phải Tây phương Bạch Hổ thân thể mạnh mẽ, đã sớm bị ánh đao làm cho người ta già đi kia khiến cho hết tuổi thọ mà chết!

Quanh thân hổ lượn lờ tầng tầng kim khí, Ngũ Hành hỗn loạn, sát lục chi ý lộ ra, chặn lại ánh đao.

Nó là Yêu Vương tôn sư, thế mà lại bị Thủ Tĩnh làm cho chỉ có thể cố gắng tự bảo vệ bản thân!

Tuyệt thế thần binh quả là kinh thế hãi tục, hèn gì Thủ Tĩnh dám đến đối phó Hàn Quảng!

quái vật bốn chân ba tay thò một cái tay, định túm lấy bồ đề.

Bỗng nhiên, hư không sau lưng nó đột nhiên mấp máy, ngưng tụ ra một bóng người trong suốt, một ngón tay trắng muốt điểm ra, đóa đóa sen trắng bay xuống, bốn phía trở nên thanh tịnh an bình, như mẫu thân ôm ấp, nhưng lại rỗng tuếch như trở về thời trời đất ban sơ, không có cái gì cả:

“Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương!”

La giáo “Độ Thế Pháp Vương” Giá lâm!

Nó bị đánh lén, một chỉ điểm trúng gáy của quái vật.

quái vật dừng lại, cơ thể héo đi nhanh chóng, những sợi máu tỏa ánh sáng mờ mờ theo ngón tay chảy vào cơ thể Độ Thế Pháp Vương thân thể.

Một bàn tay trắng nõn còn lại thò ra, chộp vào bồ đề.

Tuyết Sơn phái thấy thế, vội sai nam tử tóc trắng che mặt đánh một quyền vào Độ Thế Pháp Vương!

Phanh!

Một lỗ đen nhỏ hiện ra, lực hút và lực xé rách mạnh mẽ cuốn Độ Thế Pháp Vương vào, khiến y đành phải thu tay về phòng thủ.

Bắt lấy cơ hội, con quái vật rít lên, đầu nó vỡ toang, thoát khỏi một chỉ kia!

Máu thịt ở cổ nó mấp máy, mọc ra một cái đầu khác, dữ tợn không khác gì cái trước, nhưng khí tức thì yếu hơn nhiều.

Hàn Quảng bị vây trong trận, suy nghĩ cực nhanh:

“Xung Hòa vẻ đã có chuẩn bị trước, rõ ràng đối với ta đã có nghi ngờ.”

“Không Văn cũng vào lúc này thoát khốn, quá mức trùng hợp. Việc này tất có liên quan với Xung Hòa!”

“Xung Hòa không có ra mặt, vậy kẻ giúp Không Văn là ai, vị kia của Lan Kha tự, hay là Lục đại?”

“Nếu Không Văn đã thoát khốn, bọn chúng nhất định sẽ đuổi tới đây......”

“Bây giờ không đi, thì sẽ không bao giờ đi được nữa!”

Trong nháy mắt, Hàn Quảng đã có quyết định cực nhanh, thoát khỏi đây trước đã!

Lúc này, “Thái Ly” Hiện ra chân thể Ngũ Hành Khổng Tước chân thể. Ngũ Sắc thần chưởng hóa quang lưu chuyển, phá hư cân bằng Ngũ Hành. Suy diễn quy tắc pháp lý, nếu là trận pháp thường hẳn đã sớm bị nó phá tan, nhưng Tru Tiên kiếm trận này làm Thái Ly chật vật vô cùng, bởi vì bốn loại kiếm khí xanh đỏ trắng đen không thuộc về Ngũ Hành, mà là tượng trưng cho địa hỏa phong thuỷ trong một thế giới riêng của hủy diệt và trọng luyện!

Càng thêm đáng sợ là, chúng nó có thể làm phai mờ bất cứ vật gì, có thể làm sụp đổ tan biến hư không, có thể cô đọng, làm chậm đi thậm chí làm ngừng thời gian. Ngũ Sắc thần chưởng đánh trúng, chỉ có thể phá được một phần của nó mà thôi.

Cánh tay phải Hàn Quảng trở nên tối đen, mọc ra sáu ngón, thể hiện sáu ý khác nhau.

Diệt thiên diệt địa diệt thần diệt tiên, diệt tuyệt thương sinh, diệt tẫn vạn vật, thần binh “Diêm Ma chi thủ” của Diệt Thiên môn!

Nhưng dù cả hai vẫy vùng cỡ nào, vẫn không phá được bốn loại kiếm phí xanh đỏ trắng đen kia.

Lấy một đánh hai, Xung Hòa vẫn chiếm thượng phong!

............

Sau núi Thiếu Lâm.

“Chúng ta đi Tây Vực giúp Xung Hòa chân nhân đối phó Yêu tộc và Hàn Quảng, còn ngươi?” Lục đại tiên sinh nhìn Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Vãn bối cũng đi Tây Vực, đứng ngoài chiến trường là được.”

Đây là thực hiện lời hứa với Vân Hạc chân nhân, nếu có thể nhặt nhạnh, thì mở cửa thả Vân Hạc, nếu không thể, dù sao cũng cách ngoài xa, không sợ bị lan đến.

Hai vị Pháp Thân cao nhân khẽ gật đầu, dẫn Mạnh Kỳ đi qua Tây Vực.

Loáng một cái, Mạnh Kỳ thấy mình đã xuất hiện trên hoang mạc Hãn Hải.

“Gần đây có Phật môn đại đức, nếu thấy nạn, có thể cầu họ phù hộ......” thanh âm Không Văn truyền vào tai Mạnh Kỳ, nhưng bản thân ông đã sớm đi xa.

“Phật môn đại đức?” Mạnh Kỳ nghi hoặc nhíu mày, biến thành chuột, chui về một phía nào đó.

Tới gần, Mạnh Kỳ cả kinh, bởi vì quả thật có cao tăng Phật môn cao tăng chừng chín người, họ kết thành trận pháp, người ngồi trong trận là “Tiền thái tử” Triệu Khiêm!

Phật hoàng...... Không hiểu vì sao, trong đầu hắn bỗng hiện lên hai chữ này, Mạnh Kỳ bỗng nhiên nhớ tới này hai chữ.

Đọc truyện chữ Full