Dịch giả: Tiểu Băng
Bên ngoài Ngọc Hư cung, bốn bề mỗi bề có chín cái giếng cổ, dùng ngọc thạch xây thành lan can, đối ứng với bốn cánh cửa lớn.Có mấy bóng người thấp thoáng xuất hiện, có người mặc đế bào, có người mặc đồ tùy tiện, có trung niên, có lão giả, ai cũng khí tức mạnh mẽ vô cùng.Họ chỉ bước ra một bước là đã tới cửa, nhìn thấy nhau nhưng đều vờ như không thấy, chỉ nhìn thấy mỗi Ngọc Hư cung.Các cao nhân cuối cùng cũng đã tìm được tới Ngọc Hư cung!......Tòa điện rộng mênh mông, lầu các tinh mỹ, thủy tạ mát mẻ, đủ loại phong cảnh bày ra, nhưng đều không níu được chân Mạnh Kỳ, hắn thẳng một đường chạy tới Đạo Nhất điện.Lần này, hắn chọn đi bên phải, thi triển “Mậu Kỷ ấn” Diễn hóa Ngoại Cảnh công pháp, dán sát đất mà đi, gần như hòa vào với đất.Một lúc sau, hắn nhìn thấy một tòa đại điện kì dị. Xung quanh điện là u ám hỗn độn, không phân đen trắng, tỏa ra những làn sáng trắng đỏ đen, những làn sáng ấy lại nở ra những làn hào quang đủ màu huyễn hoặc, sinh sôi không ngừng, vô tận diễn hóa, lan tràn vào hư không, như muốn bao phủ cả chư thiên vạn giới.Trên điện có một tấm biển, viết ba chữ:“Đạo Nhất điện!”Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.Cánh cửa đóng kín. Mạnh Kỳ lập tức nhổ tóc, hóa phân thân chạy tới kiểm tra.Cửa điện không có cấm pháp, vừa đẩy liền mở.Trong đại điện thanh tịnh tự nhiên, không đèn không cột, gạch bạch ngọc hay đài để đồ cung phụng cũng không có, tối tăm, yên tĩnh.Ngay giữa điện có một cái ấn nhỏ lơ lửng, hình dạng không ngừng thay đổi, giống trắng mà không phải trắng, giống đen cũng chẳng phải đen, rất là huyền diệu.“Đạo Nhất ấn” quả vẫn còn! Mạnh Kỳ vui vẻ, phân thân vội nhào tới.Nhưng bên sườn bỗng có một bóng người xông ra, cao tới một trượng, cao to mạnh mẽ, chính là cự nhân Cố Hoành, y đang thò tay ra chụp, lực hút mạnh mẽ khiến phân thân của Mạnh Kỳ không tự chủ được, bị hút tới, chụp trúng vào đầu.Ba! Đầu nổ tung, phân thân biến trở về sợi tóc, nát nhừ.Mạnh Kỳ ngạc nhiên, bọn chúng không đuổi theo hắn, mà lại tới đây đợi hắn?Làm sao chúng biết Hư Không điện và Vô Cực điện không có chân ý truyền thừa?Chắc là sư trưởng của bọn chúng đã vào đây, nhưng vì sao lại không lấy đi “Đạo Nhất ấn” Và “Nguyên Tâm ấn”?Cố Hoành tay trái nâng “Đạo Nhất ấn”, bày ra vẻ ‘muốn lấy truyền thừa thì đừng chạy, tới đây mà cướp’.Cái này khác với “Nguyên Tâm ấn. Là một trong ba ấn đầu, đã không có “Vô Cực ấn”, nếu lại buông tay “Đạo Nhất ấn”, thì chỉ còn lại “Khai Thiên ấn”. Nhưng làm sao hắn dám nhất định “Khai Thiên ấn” vẫn còn?Cho nên, hắn rất có khả năng mạo hiểm đoạt vật!Đúng vậy. Mạnh Kỳ dùng hết toàn lực phải đoạt được “Đạo Nhất ấn”.Không thể so với những ấn khác, “Đạo Nhất ấn” là ấn thể hiện chủ yếu cái ý chư quả chi nhân, hắn lại tu luyện “Dính nhân quả”, mơ ước có được tuyệt chiêu “Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” để tìm cách chém hết nhân quả, thoát khỏi đại năng.Đây là vật quan trọng nhất, cơ bản nhất của ‘Chư quả chi nhân’, cho nên, hắn phải liều mạng!Những kẻ này biết “Đạo Nhất ấn” quan trọng với hắn, nhưng chắc chắn chúng không thể biết nó quan trọng tới mức nào, dù có phải liều mạng cũng phải đoạt cho bằng được. Hừm, ta sẽ lấy sở trường của ta để đánh sở đoản của các ngươi!cho các ngươi biết cái gì gọi là “Mãng Kim Cương”!Bên ngoài “Đạo Nhất điện”, Dương Hề Chi xuất hiện, chặn đường lùi của Mạnh Kỳ, rút kinh nghiệm từ hai lần trước.Sau lưng Cố Hoành hiện ra một tiên nhân tướng, mặt và râu màu vàng đen, hư không xung quanh khi tới gần pháp tướng đều bị bẻ cong, tay phải cầm ấn tay trái cầm chung.Cố Hoành nhấc tay phải, đập xuống.Đương đương đương đương!Từng tiếng chung vang truyền ra, Mạnh Kỳ dù có Nguyên Thủy kim liên trấn áp, cũng bị đờ ra, thiếu chút nữa thất hồn lạc phách.Thấy thế, Dương Hề Chi vung Ngũ Hỏa Thất Cầm phiến lên.Nhưng “Thiên Chi Thương” đã nặng nề đẩy ra, mũi đao xuất hiện lỗ đen như lỗ kim, Lưu Hỏa hóa thành một vầng mặt trời nhỏ, kiếm quang phân hóa thành ánh nắng, chiếu khắp các nơi.Một đao một kiếm cùng chém về phía Cố Hoành, ở nửa đường chạm vào nhau.Một điểm sáng chói mắt lóe lên, rồi tràn ra đầy tầm mắt. Mắt của Cố Hoành, Dương Hề Chi đều bị quá chói mà đau nhói, không còn nhìn thấy gì, không còn nhìn thấy Mạnh Kỳ.Dương Hề Chi không dám quạt “Ngũ Hỏa Thất Cầm phiến” xuống, vì sợ Mạnh Kỳ đã lợi dụng thời cơ chạy ra ngoài, vỗ xuống chỉ phí công.Ả chỉ có thể quạt thêm hai lần nữa mà thôi, cho nên ả phải giữ lấy cơ hội, không thể lại lãng phí, “Đạo Nhất ấn” đã ở trong tay sư huynh rồi, không sợ “Tô Tử Viễn” chạy mất!Năng lượng phong bạo quét qua, Dương Hề Chi vung kiếm, hóa thành một màn chắn màu đen trắng, hỏa long, Phượng Hoàng, Hỏa Hộc vân vân, các “Hỏa tướng” bao quanh bảo vệ che chở cho ả.Cố Hoành vung tay, đánh thẳng vào vầng trắng, khiến ánh sáng tiêu tán, phong bạo tan nát, hơi nóng ngừng lại, sức mạnh quả là làm người ta phải thán phục.Ầm!Tiếng nổ lúc này mới vang lên, làm chấn động tâm thần, khiến Cố Hoàng hơi khựng lại.Đột nhiên, khí lãng cuồng bạo tách ra, Mạnh Kỳ đột ngột xuất hiện ở trước mặt Cố Hoành.Hắn cao gần mười trượng, cơ bắp vồng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Hoành, làn da đạm kim ảm đạm, trên người có vết thương, vết cháy, tóc vẫn còn đang cháy.Hắn dám chấp nhận uy lực của Táng Tinh Hà, đổi bị thương để lấy cơ hội xông tới gần!Cố Hoành không sợ chút nào, tiên nhân chi tướng uy nghiêm, bốn phía hư không vặn vẹo, đều bị bẻ cong, khiến Mạnh Kỳ như bị lọt vào nhà giam, bị kềm chế, co tay duỗi chân cũng vất vả khó khăn. Bàn tay với tư thế hủy diệt chụp thẳng vào Mạnh Kỳ, hư không trước chưởng như bị xé rách, xuất hiện những vết nứt không gian tối tăm.Sau lưng Mạnh Kỳ mọc ra hai cánh tay, không hề né tránh một chưởng kia, Trảm Ngọc đao mơ hồ chém xuống.Lấy tâm ấn tâm, duy ngã độc tôn!Trường đao kề thân, ý niệm trong lòng Cố Hoành tự nhiên ùa lên, y không kềm chế được, những khúc mắc trong lòng từ trước nay đều bừng dậy, không còn biết mình là ai, đứng ngớ ra ngay tại chỗ.Bắt lấy cơ hội, “Thiên Chi Thương” một đao chém xuống. Khai Thiên Tịch Địa, phân cắt vạn vật.Rắc! Một chưởng của Cố Hoành chụp trúng ngực Mạnh Kỳ, bị huyền từ bào làm cho hơi lệch đi, chỉ làm vỡ xương, vùng da thịt nơi đó bị đánh hõm cả vào, Mạnh Kỳ phun máu.Ánh đao chém tới, đạo bào của Cố Hoành lóe sáng, tách làm hai nửa.Nhờ có nó, Cố Hoành bừng tỉnh khỏi Vấn Tâm chi đao.Cố Hoành muốn thu tay phải về để đỡ một đao này, nhưng lại bị thịt xương của Mạnh Kỳ kẹp chặt lấy, nên bị chậm nửa nhịp.Giờ dù có kích phát bí bảo, thì trước khi kịp chạy cũng vẫn bị chém trúng!“Đi tìm chết đi!” Cố Hoành như nghe thấy tiếng hét trong lòng Mạnh Kỳ.Y đành đưa ngang tay trái ra đỡ.Cánh tay trái của Cố Hoành từ khuỷu tay bị chém đứt lìa, máu còn không kịp phun ra.Mạnh Kỳ dùng tay kia chụp lấy “Đạo Nhất ấn”, mượn lực Cố Hoành thu tay phải về, lướt qua người y.Dư ba của Táng Tinh Hà đã hết, Cố Hoành thẹn quá thành giận, đánh ngược một chưởng ra sau lưng. Dương Hề Chi cũng vung Ngũ Hỏa Thất Cầm phiến.Phanh! Lưng Mạnh Kỳ trúng một chưởng của Cố Hoành, cơ thể không còn lành lặn, Bát Cửu cũng bị phá công, hắn theo thế xoay người, Lưu Hỏa trong tay biến mất, đổi thành Đả Thần tiên.Sau đó quất thẳng vào Cố Hoành và Dương Hề Chi.Cố Hoành cả kinh, lập tức tránh ra, Dương Hề Chi cũng né.“Ha ha!” Một roi dọa lui hai người, Mạnh Kỳ cười dài, vừa kích phát Đả Thần tiên vừa định kích phát Phá Không phù.Đột nhiên, “Đạo Nhất ấn” tỏa ra quang mang đen trắng, bao phủ lấy hắn.Quang mang biến mất, Mạnh Kỳ cũng không còn.Cố Hoành và Dương Hề Chi nhìn nhau, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.Dương Hề Chi oán hận nói: “Mặc kệ, dù sao huyết nhục đủ rồi.”Ả nhìn máu đỏ dưới sàn điện.