TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Chí Tôn Sư
Chương 1060: Thần ma tiên phật đều ghé mắt

Dịch: Tiểu Băng

Nam Hoang.

Có người đốn củi có người đào quặng, ai cũng mồ hôi như mưa, nhưng mặt mày kiên nghị. Họ vốn đều là người vô duyên với võ đạo, ở tầng chót trong xã hội, bị người ức hiếp, nhưng hôm nay, họ đã có được cơ hội tiếp xúc với tuyệt thế thần công, nên đương nhiên ai cũng cố gắng nắm lấy cơ hội này.

-- ở “Giảng võ đường” của Nam Hoang, tu luyện công pháp không cần phải bỏ ra bất cứ cái gì, tiến vào Tàng Kinh các, xem khắp các loại võ học còn lại, cũng đều là miễn phí, chỉ có tu luyện cần phải có thảo dược tài liệu cơ bản thì mới phải tốn tiền, nhưng cũng có thể làm công việc trông coi dược viên, thu thập tài nguyên khoáng sản vân vân để đổi được, chỉ cần cố gắng, mỗi người đều có cơ hội, bình đẳng như nhau.

Bởi vậy, những kẻ quyết định lẩn tới Nam Hoang đều không ai cảm thấy mình vất vả, trước đây ngay cả cơ hội vất vả như vậy họ cũng còn không có, cho nên bây giờ họ đều đầy phấn chấn tinh thần, kiên định làm việc, trong mắt ai cũng tràn đầy ánh sáng hy vọng.

Rìu chém xuống, xẻng xúc lên, từ cơ thể đầy mồ hôi của họ có đốm sáng màu đỏ vô hình bay lên, tụ thành dải, bao phủ cả Nam Hoang, thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên, kẻ tự giúp mình, trời sẽ giúp đỡ!

Hồng lưu dâng trào, nhuộm khắp thương thiên, trùng trùng điệp điệp cuốn về phía Tề Chính Ngôn, muốn bao quanh lấy y.

Sau lưng Tề Chính Ngôn hiện ra Pháp Tướng đầu người thân rồng, toàn thân màu đỏ, có sáu tay, chấp chưởng sát lục và hủy diệt, nắm huyết châu, ô uế, nâng băng hàn chi hoa, tà hỏa màu đỏ, trong mắt là lửa đen đang cháy, có thể hòa tan tất cả.

Trên đỉnh đầu pháp tướng có một vì sao màu vàng óng trong vắt, chiếu ra vô số cảnh tượng, vô số chủng tộc, tất cả bình đẳng, chẳng sợ Thiên Đạo, cũng dám phản kháng.

“Bình đẳng!” Tề Chính Ngôn khẽ nói, chỉ tay một cái, vì sao vàng “Bình đẳng chi tinh” bay xuống dưới, chắn bên trên Ma Hoàng trảo đen thui tà dị.

Khí tức Ma Hoàng trảo lập tức yếu hẳn, sức mạnh không ngừng tràn vào người Tề Chính Ngôn khiến khí thế của hắn nhanh chóng tăng vọt, lên cao ngang hàng với nó.

Đây chính là diệu dụng thứ hai của “Bình đẳng chi tinh”, cường giả không cường, kẻ yếu không kém. Bình đẳng tương đối!

Trình độ thức tỉnh của Ma Hoàng trảo vốn không cao, lại tạm thời không được Ma Quân kích phát, bị bình đẳng Kim Tinh ảnh hưởng, nên sức mạnh bị giảm lớn, không chỉ bị Tề Chính Ngôn áp chế, mà còn gần như bị phong ấn.

Ma Thánh đứng nhìn mà tắc lưỡi. Ma Đế tuy chưa từng rập khuôn Ma Chủ truyền thừa, nhưng tự mở đạo lộ, ngưng tụ ra “Bình đẳng chi tinh” thần diệu vô cùng, thế gian ít có. Nếu y thành tựu Pháp Thân, mình có giao thủ với y, e cũng sẽ bị “Bình đẳng” ảnh hưởng, bị kéo xuống cấp độ ngang bằng nhau, hơn nữa “Bình đẳng chi tinh” còn có thể phân tích võ đạo, xem xét bản chất.

Cực kỳ khủng bố!

Pháp tướng sau lưng Tề Chính Ngôn bước lên, nhập vào người y, mi tâm xuất hiện một hình vừa giống cánh sen lại giống trăng rằm màu đỏ máu, những đốm sáng đỏ như dòng sông lướt xuống, nâng y lên.

Những đốm sáng đỏ tụ lại, ngưng tụ thành một vì sao vàng óng trong vắt thứ hai, nó vẫn còn chưa ổn định, không ngừng lắc lư muốn tan vỡ.

Ngôi sao này vừa hình thành, trời cao nhất thời mây đen hội tụ, nhiễu thành lốc xoáy, một màu tối đen, cứ như tận thế tới nơi.

Oanh!

Tiếng sấm vang rền, sau đó có một đạo tiên lôi năm màu bàng bạc đánh xuống.

Núi non rung chuyển, mọi vật như muốn bị đánh tan tành.

Tề Chính Ngôn nắm tay lại thành quyền, đánh ra một đấm, uy nghiêm hô:

“Không ngừng vươn lên. Thiên Đạo để ý, ngưu quỷ xà thần lui tán!”

Một dòng sông hư ảo vòng quanh, dòng đốm sáng đỏ hồng theo nắm tay của Tề Chính Ngôn chạy hướng lên trời cao, đón lấy tiên lôi năm màu.

Ầm!

Đất trời run rẩy, tiên lôi năm màu sắc màu ảm đạm, chỉ còn là một tia sét trắng bạc, bổ vào nắm tay của Tề Chính Ngôn.

Tư tư tư, điện xà loạn vũ, rèn luyện thân hình phiếm đỏ của Tề Chính Ngôn, giúp Pháp Tướng, Nguyên Thần và Chân Linh của y hoàn toàn dung hợp vào nhau.

Ầm!

Mây đen trên cao hóa thành một vùng hỗn độn, như sắp có một đạo sét nữa đang chuẩn bị giáng xuống.

Vì sao vàng thứ hai trên đầu Tề Chính Ngôn đã hoàn toàn ổn định, tự cường chi ý hòa vào với dòng sông hư ảo.

“Kẻ tự trợ, thiên trợ chi, chư giới thần phật tiên ma lui tán!”

Lại một quyền đánh ra, dòng sáng hồng còn sót lại chiếm cứ thiên không, nhuộm mây đen và lôi đình thành màu đỏ, sau đó quét sạch.

Oanh long long!

Đất trời lại run rẩy, không biết bao nhiêu đại năng ngủ say đều phải ghé mắt nhìn qua, như cảm nhận được địa vị siêu nhiên của mình hơi bị dao động.

Oanh long long!

Mây đen tán đi, đất trời đổ mưa, đám tà ma dưới cửu u đều khựng lại, cảm nhận được một sức mạnh gì đó đang bị tiêu tán đi một cách quỷ dị.

Hồng lưu biến mất, Tề Chính Ngôn đã hiện ra Pháp Thân Ma Đế đầu người thân rồng, hai vì sao vàng trên đỉnh đầu sáng rực.

Kim Tinh rơi vào trong cơ thể, Tề Chính Ngôn lại trở về hình ảnh nam tử mặc bào xanh, hạ xuống đỉnh núi.

Hắc giáp Ma Thánh hai mắt lấp lánh, chắp tay nói: “Chúc mừng Ma Chủ, chúc mừng Ma Chủ, vừa mới tấn chức mà đã có đại thần thông như thế, lại còn có được đặc thù Truyền Thuyết không đâu không ở trên khắp Nam Hoang, được Thiên Đạo để ý, ngôn xuất pháp tùy, gần với đặc thù Bỉ Ngạn.”

“Đều là vụn vặt không đáng kể mà thôi, có thể tiếp tục thực tiễn đạo của mình mới là thu hoạch lớn nhất.” Tề Chính Ngôn mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía đông bắc.

Chuyện Giang Đông hẳn là cũng sắp hạ màn rồi nhỉ?

Trong tay y đột nhiên có thêm một hạt châu hỗn độn.

Khẽ búng tay một cái, hạt châu bay vào hư không, không biết là bay đi đâu.

............

Trong động thiên núi mộ, Phong Đô Đại Đế chặn lại Phục Hoàng, Ma Quân bị Vương gia sơ tổ biến thành “Quái vật Thiên Đạo” dây dưa, đang rơi vào hạ phong.

Vì lão không dám thức tỉnh quá nhiều, trong khi “Quái vật Thiên Đạo” lại không có lý trí, chỉ còn hỗn loạn và điên cuồng, không chút nào để ý bày ra sức mạnh vượt qua Truyền Thuyết, nên chỉ trong tích tắc, không chỉ Ma Quân suýt nữa bị đánh bại Thái Thủy Ma Thân, ngay cả sức mạnh hàng lâm xuống không nhiều của Phong Đô Đại Đế và Phục Hoàng cũng bị “Vương gia sơ tổ” áp chế.

Núi mồ khắp nơi hỗn loạn, đất đá đều biến thành quái vật, Vương gia sơ tổ bị ba đại năng vây công, tự chém đứt hai tay, hóa thành quái vật ba đầu, đánh ép cả ba.

Lạc Thư mất đi ngăn trở, cứ thế bay lên trời cao, bay về phía đôi mắt lạnh băng trên đó.

Năm ngón tay của Phục Hoàng kết ấn, dòng sông thời gian hiện ra, xông về phía “Quái vật Thiên Đạo” và Ma Quân, Phong Đô Đại Đế.

Bị thời gian cọ rửa, khí tức của quái vật Thiên Đạo lập tức bị giảm mạnh.

Nó đến nay đã sống hai mươi mấy vạn năm, một khi mất đi Thái Cổ Trấn Hồn quan ngăn cách, đương nhiên sẽ bị dòng sông thời gian cọ rửa rất mạnh, thực lực bị hạ nhanh, tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đủ sức làm nó mất mạng, chỉ ép nó lại bị rơi vào ngủ say, nhưng giờ này khắc này, Phục Hoàng thi triển thần thông, mượn thẳng sức mạnh của dòng sông thời gian, khiến nhược điểm của nó lập tức lộ rõ!

Mắt của quái vật Thiên Đạo ngay tức khắc không còn sự hỗn loạn, chỉ còn lại tĩnh mịch, cả động thiên tăng tốc hướng về phía băng diệt, Phong Đô Đại Đế và Ma Quân cũng không dám đỡ trực diện một đòn này, thi nhau thối lui.

“Thiên Đạo!”

Đôi mắt hỗn loạn trên trời cao bắn xuống hai tia sáng đỏ, bắn vào bàn tay của Phục Hoàng lại chụp vào Lạc Thư.

Ầm!

Lực va chạm bùng nổ, động thiên bắt đầu tan vỡ.

Oanh long long!

Cả Động Thiên hoàn toàn băng giải, u ám hư vô cùng Hỗn Độn nuốt sống cả giới này. Phong Đô Đại Đế và Ma Quân bị ngăn cách bên ngoài, không biết là Phục Hoàng đắc thủ hay chủ nhân của Lạc Thư - đôi mắt hỗn độn lạnh lùng kia thành công.

............

Mạnh Kỳ đi ra khỏi từ đường Vương gia, tiếp tục hướng đi xa.

Oanh long long!

Từ đường sau lưng hắn sụp xuống, đất đá ngói cột bay tán loạn, lịch sử Vương gia cũng bị hủy diệt theo.

Oanh long long!

Động Thiên hủy diệt, Mạnh Kỳ rời khỏi Vương gia, một bước quay trở về Ngọc Hư cung.

Quả thật hai mươi vạn năm trong một giấc mộng, vừa nhìn thấy chu lâu, đã thấy lâu sụp đổ.

Giang Đông Vương thị tuy còn có mấy cái Động Thiên nữa, còn có Ẩn Mạch vẫn còn, còn có thần binh pháp bảo trấn áp Động Thiên, nhưng nội tình thì gần như đã hoàn toàn biến mất, xem như hoàn toàn rời khỏi hàng ngũ đứng đầu, giống như Tố Nữ đạo sau thời Ma Phật chi loạn.

Ngồi xếp bằng trên giường mây, Mạnh Kỳ chợt có cảm ứng, thò tay ra, tiếp lấy một hạt châu hỗn độn từ trong hư không bay tới.

Hạt châu này vừa hiện, Mạnh Kỳ liền cảm nhận được sợi nhân quả quỷ dị ban trước tự bay ra dính vào mình giờ chui ra, chui vào trong hạt châu.

Hạt châu sáng rực lên, năng lượng cuộn trào mãnh liệt, một bóng người hiện ra trước mặt Mạnh Kỳ, áo trắng bay bay, dáng vẻ gầy gò ốm yếu, đẹp như con gái, khí tức mơ hồ, ngay cả nhân quả cũng như không hề tồn tại, chính là Vương đại công tử Vương Tư Viễn!

“Ngươi còn chưa có chết?” Mạnh Kỳ bật thốt.

Vương Tư Viễn theo thói quen ho khan hai cái, như cười như không nói: “Ngươi mong ta chết?”

“Không phải đã sớm nói với ngươi, chân linh sau khi thoát khỏi Phong Thần bảng đều có thể tự trùng tố Pháp Thân, có cách không bị để lại tai họa ngầm hay sao? “

Có nói qua...... Thì ra ý chưa hết của Vương đại thần côn là ở trong này...... Mạnh Kỳ lại có cảm giác mình bị lừa, khóe miệng run rẩy.

Đọc truyện chữ Full