TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Chí Tôn Sư
Chương 1097: Chuyện La giáo

Dịch: Tiểu Băng

Vô Sinh Lão Mẫu?

Trở lại địa cầu lại nghe thấy cái tên này làm Mạnh Kỳ nhất thời hoảng hốt, tưởng mình còn ở trong Chân Thật giới.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, theo kiến thức mà hắn biết “Vô Sinh Lão Mẫu” ở địa cầu không phải tự nhiên mà có, hình như là năm nào đó từ thời Minh, có khảo chứng cho rằng nó thoát thai từ Bạch Liên giáo tin thờ Di Lặc.

Nói cách khác, Vô Sinh Lão Mẫu đã sớm biết đến địa cầu.

Hơn nữa trong lịch sử địa cầu cũng có Đạo Môn Phật gia, có chuyện Lý Đam làm đạo đức năm ngàn chữ, chứ không chỉ có hai truyện thần thoại Tây Du ký và Phong Thần diễn nghĩa!

Như thế xem ra, các đại nhân vật Bỉ Ngạn đều không ai là không biết địa cầu...... Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, nước giấu trong biển, người biến mất trong đám đông, Ma Phật nếu chọn một chỗ bí ẩn để lưu lại “Ta khác”, vậy thuộc tính bản thân của “Bí ẩn” đó sẽ dễ bị người ta chú ý, còn phải hao tốn tâm tư che giấu cái địa điểm này đi, ai mà tự nhiên lại đi để ý tới một người vô cùng bình thường như thế chứ?

Thấy Mạnh Kỳ gật đầu, ông anh hàng xóm càng thêm vui vẻ: “Em cũng theo Lão Mẫu hả?”

“Chỉ biết tới tên đó thôi.” Mạnh Kỳ phục hồi tinh thần, buồn cười trả lời.

Ông anh hàng xóm biểu tình thần thánh nói: “Lão Mẫu là bắt đầu của tất cả, là kết thúc của cuối cùng, là thần của chúng thần, người chỉ bảo chúng ta ‘Đàn ông trong thiên hạ đều là anh em, phụ nữ trong thiên hạ đều là chị em’, phải luôn tương kính giúp đỡ lẫn nhau, đợi tới lúc Lão Mẫu hàng lâm sẽ độ cho chúng ta siêu thoát khỏi biển khổ, trở về Chân Không gia hương.”

Những lời này rõ ràng là có người chỉ bảo, đại ca hàng xóm không biết đã nói bao nhiêu lần tới mức thuộc lòng tuôn ra vô cùng lưu loát, cuối cùng nói: “Tiểu Mạnh, cuộc đời này của anh không ra sao, học hành không xong làm ăn thua lỗ, ngoài nghiện ngập thì ăn chơi gái gú cá cược cái gì anh cũng tinh thông, gần bốn mươi tuổi vẫn không nhà không xe. Hôm nào cũng là ăn bám, vợ con không thấy tăm hơi. Ai cũng cười nhạo anh, khinh bỉ anh, cuộc sống rất là không ý nghĩa. Nhưng từ khi anh tin vào Vô Sinh Lão Mẫu gia nhập vào giáo hội, tự nhiên anh có thêm một đống anh chị em, họ đều thành tâm thành ý giúp đỡ anh còn giúp anh giải quyết chuyện độc thân, cuối năm nay anh sẽ kết hôn.”

“Anh thấy em cũng đã trưởng thành, hẳn bố mẹ đã lo chuyện hôn nhân của em từ lâu rồi, hay là gia nhập vào La giáo bọn anh đi, chỉ cần có thể hoàn toàn tỉnh ngộ bỏ đi quãng đời đã qua, nhất định tự nhiên sẽ có một cô gái tốt muốn tiến tới với em.”

Lợi hại, nhập giáo là có vợ có chồng! “Sức chiến đấu” này quả thực là vô địch! Khóe miệng Mạnh Kỳ run rẩy, nghĩ tới bản thân không kềm được cười khổ: ài, vợ mình cũng là La giáo phát cho đấy, tiếc là đã làm mất......

Bỗng Mạnh Kỳ nheo mắt, vì từ trên người ông anh hàng xóm có một tia nguyện lực mỏng manh đang bay vào hư không.

Lão Mẫu quả thật có thu gặt tín ngưỡng ở tinh cầu này?

“Xin lỗi. Em đã gia nhập giáo hội khác.” Hắn nghiêm trang trả lời, “Giáo lý của bọn em với của anh cũng không khác nhau là mấy, mà còn bao dung hơn nữa, ‘nam nữ trong cả thiên hạ đều là anh em’!”

“A......” đại ca hàng xóm không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Mạnh Kỳ thò ngón tay ra, điểm một cái lên mi tâm của mình.

Oanh một cái, mắt y đầy những đốm sáng bay bay, hai màu đen trắng lượn lờ, đất trời trở nên hư ảo.

Mạnh Kỳ túm ngay lấy sợi dây nhân quả đó truyền thần thức vào, lần theo nó mà đi.

Hoàn cảnh của địa cầu đơn giản, nhiều thần linh chỉ là ấn kí Truyền Thuyết, không có khả năng hàng lâm hiển thánh nên sợi dây nhân quả liên quan tới nguyện lực đương nhiên cũng rất đơn giản, túm lấy lần theo không chút khó khăn!

Hư không huyễn sinh từng đợt gợn sóng đẩy ra, sợi dây nhân quả lấp lóe một nhúm màu hỗn độn, đến mỗi một tiết điểm đều hơi dừng lại một chút, song sau đó lại tiếp tục vượt qua đi tiếp.

Trong tiểu khu gần đó, ở một nơi nào đó, có một đám người cầm kinh văn ngồi trước tượng Vô Sinh Lão Mẫu lặng lẽ đọc kinh, những đốm sáng vô hình bay vào trong thần tượng. Đột nhiên thần tượng tối sầm hẳn đi như bầu trời vừa bị mây đen che khuất, khiến nó bị phủ bóng râm.

Trong tích tắc sau, thần tượng lại trở lại bình thường.

Tất cả các thần tượng trong thị trấn, trong nội thành, trong tỉnh thành vân vân đều có một tích tắc ảm đạm, sau đó lại sáng trở lại.

............

Một chiếc xe hơi màu đen rất bình thường chạy trên đường quốc lộ, sau đó rẽ trái chìa giấy tờ, chạy vào một lâm viên có lính gác bên ngoài.

Lâm viên này rất lớn, được canh phòng nghiêm mật, chỗ nào cũng có thiết bị giám sát và đủ loại sản phẩm công nghệ cao.

Trong xe hơi, ngoài tài xế còn có hai nam một nữ, ngồi ở ghế phó lái là một nam tử mặc đồ tây, đi giày da, tay đang cầm giấy chứng nhận, thần thái đầy kính sợ, cô gái ngồi ghế sau đang trong tuổi thanh xuân, ăn mặc thanh nhã tươi tắn, đôi mắt đẹp sùng kính nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Người đàn ông này mặc đồ thuần một màu trắng, tóc cũng trắng, mặt không chút nếp nhăn, có chút phong thái tiên phong đạo cốt, trầm ổn ngồi đó mắt nhắm lại tĩnh thần.

“Giáo chủ, ngài thật sự là tiên nhân tại thế, tim đệ tử đang đập thình thịch, mà ngài cứ bình tĩnh như không vậy.” Cô gái đảo mắt nói.

Bởi vì họ sắp được gặp mặt một trong những quan chức cao nhất, là người nắm giữ vận mệnh quốc gia, nếu tác động được người này sự nghiệp của La giáo nhất định sẽ tiến lên nấc thang mới!

Giáo chủ không hề mở mắt, khẽ cười: “Thân lẫn tâm ta đều đã phụng hiến cho Lão Mẫu, thế nhân đều là anh chị em với nhau, có cái gì đâu mà phải khẩn trương?”

“Dạ phải, là vì chúng ta thành kính còn chưa đủ.” Người ngồi ghế phó lái vẻ đã ngộ ra, “Giáo chủ, người kia có bệnh hiểm nghèo, lần này đồng ý gặp chúng ta cũng chỉ vì y học hiện thời chỉ có thể giúp ông ấy trì hoãn không chuyển biến xấu, nên ông ta mới có bệnh vái tứ phương, giáo chủ ngài nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”

Gã với tài xế lái xe vốn là thuộc hạ của vị quan kia, nhưng sau khi nhìn thấy thần thông của giáo chủ thì đều bị hoàn toàn thuyết phục, trở thành tín đồ của Lão Mẫu.

Cô gái nhướng mày, cảm thấy người này hỏi thực là kì, sao lại dám nghi ngờ khả năng của giáo chủ, xem ra vì thời gian nhập môn quá ngắn nhỉ!

Giáo chủ khoát tay, mắt vẫn nhắm: “Từ khi Thương triều bại vong, trời đất bị tàn phá, Thần Phật Tiên Thánh đều bị hạn chế, không còn ai có thế xưng thần, không ai có thể hiển thánh. Nếu ngươi hỏi ta câu hỏi này hai mươi năm trước, ta sẽ trả lời là không nắm chắc chút nào, quá lắm thì chỉ là cung cấp lòng tin về mặt tâm lí mà thôi. Nhưng bây giờ tận thế đã tới gần, hạn chế đã bị nới lỏng, Lão Mẫu thương hại thế nhân hàng lâm xuống hồng trần, khả năng của ta hôm nay đã không còn giống như hôm qua nữa.”

Nói xong y mở mắt, đôi mắt chỉ toàn là hỗn độn không có con ngươi, bắn ra hai làn quang huy nguyện lực.

“Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không gia hương.” Ba người trong xe kích động vội niệm hô.

Cái gì gọi là tiên nhân tại thế, đây chính là tiên nhân tại thế!

Qua nhiều lớp kiểm tra, xe đã tới một khu toàn biệt thự, mỗi ngóc ngách đều có bảo vệ an ninh, bao nhiêu cặp mắt đều nhìn vào chiếc xe.

Giáo chủ như không biết, vững vàng lững thững đi vào. Hai mắt tuy vẫn nhắm nhưng bước chân không chút do dự, quen thuộc như đi về nhà mình không hụt chút nào.

Lại qua mấy lớp an ninh có cả soát người, mấy người giáo chủ được dẫn vào thư phòng, một lão giả hơi béo tóc nhuộm đen ngồi uy nghiêm trên sofa, bên cạnh có trợ lý xung quanh có mấy hộ vệ tâm phúc.

“Vì chức vụ đang làm nên có nhiều rườm rà, các vị vất vả!” Lão giả cười nhẹ, đứng dậy nghênh đón.

Giáo chủ mắt vẫn nhắm, cười ấm áp nói: “Quốc gắn liền với thân, sao có thể khinh thường, chúng ta đều hiểu được.”

Chào hỏi xong, hai bên ngồi xuống. Lão giả nhìn trợ lý, hỏi: “Lịch sử nước ta dài lâu, truyền thống tuy chẳng còn ra sao nhưng cũng vẫn còn nhiều tinh hoa. Nghe nói Hoàng tiên sinh đã từng trị liệu cho mấy người bị ung thư tuyến tụy?”

Không phải là đang hỏi mà là đang xác định, vì sớm đã có nhân viên xác minh đúng sai chuyện này báo cho ông ta.

“Đó không phải là khả năng của tôi, đều là do Lão Mẫu ban ân.” Giáo chủ móc trong người ra một cục vải đỏ, từ từ mở lớp vải ra lộ ra một bông sen trắng, trong hoa sen có một tượng ngọc, khắc hình một nữ tử cực đẹp, ánh mắt thương xót thế nhân.

Đám hộ vệ xung quanh lão giả biến sắc, vì khi nãy soát người này cơ bản không hề nhìn thấy pho tượng này!

Y đã qua mặt họ như thế nào?

Giáo chủ bày tượng Lão Mẫu ra, đứng dậy trang trọng hành lễ: “Xin Lão Mẫu thương xót thế nhân, giúp kẻ trước mắt thoát khỏi ốm đau.”

Những tia sáng từ tượng ngọc bắn ra, tỏa ánh sáng bảy màu đẹp không sao tả xiết, làm lão giả và đám thuộc hạ đều kinh ngạc.

Những tia sáng tụ lại thành một sợi bắn vào người lão giả, ông ta lập tức cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn, chỗ đau không còn thấy đau nữa, những nếp nhăn trên làn da nhanh chóng trở nên căng phẳng bóng bẩy trở lại.

Mấy hơi sau quang mang rụt về, lão giả vui vẻ kiểm tra cơ thể mình bật thốt: “Hoàng tiên sinh quả thực là tiên nhân tại thế!”

Đám người đứng xem đều biến sắc, đều kính sợ.

Giáo chủ cười mở mắt, con mắt vẫn toàn là hỗn độn: “Chỉ là thuật nhỏ, là được chân ngôn.”

Y vừa dứt lời, ánh sáng bắn ra từ tượng ngọc lập tức ảm đạm, như bị một tầng vải đen bao lại.

Trên đỉnh đầu giáo chủ xuất hiện một cánh tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng ép xuống.

“Cứu mạng!” Giáo chủ vô cùng hoảng sợ, hốt hoảng kêu cứu.

Nhưng y đã bị cánh tay kia túm lấy đầu, kéo vào trong hư không!

Trong nháy mắt, ánh sáng của ngọc tượng lại sáng trở lại nhưng chỗ giáo chủ đứng đã không còn người.

Đến lúc này, đám hộ vệ xung quanh mới tỉnh thần rút vũ khí ra.

Với kinh nghiệm được huấn luyện của họ, mà ai nấy vẫn cảm thấy sợ hãi, cảnh vừa rồi nhìn thấy chẳng khác gì trong phim, như thật như ảo.

Gương mặt và ánh mắt đầy sợ hãi của tiên nhân vào những giây phút cuối đã khắc sâu vào trong đầu họ.

Vừa xảy ra chuyện gì thế? Lão giả khó hiểu, chợt nhớ tới hồi mình còn nhỏ, nghe ba kể chuyện thần tiên quỷ quái.

“Kiểm tra máy quan sát, xem xem có phát hiện gì không.” Ông ta bình tĩnh ra lệnh.

............

Tóc tai hỗn độn, dáng vẻ tiên phong đạo cốt của giáo chủ đều đã cho chó ăn sạch. Y thấy mình đứng ở một cầu thang tối tăm, trước mặt là một thanh niên tay đút trong túi quần. Mặt mày thì trẻ tuổi nhưng đôi mắt của người này thâm thúy, mang theo tang thương nhàn nhạt như đã trải qua rất nhiều năm tháng.

Nhớ lại cảnh cách không tóm mình vừa rồi, giáo chủ khó nhọc nuốt nước miếng, cố gắng mở miệng nói: “Không biết các hạ là thần thánh phương nào, ta là sứ giả dưới trướng của Vô Sinh Lão Mẫu, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng.”

Lão Mẫu là một thần linh hàng thật giá thật, là một trong những đại nhân vật tối cao của chư thiên, biệt hiệu của bà ta đã đủ để chấn nhiếp đa số tiên thần! Giáo chủ biết vậy, nhưng chuyện vừa xảy ra khiến y không còn dám cứng cỏi, thủ đoạn thần kì vừa rồi y chưa từng nghe thấy bao giờ.

Mạnh Kỳ mỉm cười: “Mỗ với Lão Mẫu tranh đấu nhiều năm, đương nhiên là biết bà ấy, không cần ngươi nói.”

Tranh đấu với Lão Mẫu nhiều năm? Giáo chủ kinh hãi, tim đập thình thịch.

Là kẻ địch của Lão Mẫu?

Một người có khả năng tranh đấu với Lão Mẫu nhiều năm, mình làm sao dám nhìn ngang hàng!

Đọc truyện chữ Full