TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 312: Mộng xuân không dấu vết

Nhiếp Lan Chi lại hồn nhiên không phát giác ra Tiểu Long có gì khác thường, tiếp tục lắc đầu nói:

- Thật ra, ta cũng thích Diệp sư huynh, chẳng qua hắn đã đính hôn với tỷ tỷ. Tỷ tỷ có “Minh Nguyệt Tâm Cung”, Diệp sư huynh có “Huyền Dương Tâm Cung”, bọn họ mới là một đôi thiên địa tạo thành. Tông chủ nói hai người bọn họ đều là thiên tài ngàn năm khó gặp, nếu như song tu, có thể hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt, tu vi mãnh tiến, vô địch thiên hạ.

- Thực ra tiểu Hầu gia cũng không tệ, tu vi Võ Đạo rất cao, nhân phẩm cũng rất đoan chính, dáng vẻ cũng rất anh tuấn, không kém hơn Diệp sư huynh bao nhiêu, Tiểu Hồng, tiểu Hầu gia có vị hôn thê chưa?

Ánh mắt của nàng đột nhiên tỏa sáng.

Ánh mắt của Tiểu Long cũng tỏa sáng, nhìn chằm chằm về phía sơn động, trong miệng phát ra tiếng hống “ngao ngao ngao”, không ngừng khoa tay múa chân.

Nó đang nhắc nhở Nhiếp Lan Chi rằng, trong sơn động đã xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nhiếp Lan Chi cũng không biết nó muốn biểu đạt gì, đột nhiên ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, bờ môi khẽ cong lên, cười nói:

- Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, tiểu Hầu gia quá lạnh lùng, có lẽ là từ nhỏ tu luyện Võ Đạo đến phát cuồng rồi, ngươi ở cùng với hắn, nhất định là rất nhàm chán, không bằng sau này theo ta về Thiên Âm Tông đi?

Tiểu Long tức giận đến mức mắt trợn trắng, cũng lười nhắc nhở nàng nữa.

Bởi vì bên ngoài sơn động có một tầng kết giới, nên Nhiếp Lan Chi tất nhiên không thể nghe thấy được thanh âm trong sơn động, tự nhiên cũng không biết hai người trong sơn động đang mây mưa với nhau, đại chiến không biết bao nhiêu hiệp, cuối cùng tinh lực hao tận mà ngủ say.

Cũng không biết qua bao lâu, Ninh Tiểu Xuyên tỉnh lại trước tiên, phát hiện thú độc trong người mình đã biến mất sạch sẽ, toàn thân sảng khoái vô cùng, tinh khí thần đều thập phần sung túc.

Hơn nữa, Huyền Khí trong cơ thể còn hùng hậu gấp mấy lần, không ngờ đã đạt tới Thoát Tục cảnh tầng thứ tám.

Quả nhiên là bởi vì nín nhịn quá lâu, khiến cho huyết khí bị áp chế, cho nên mới chậm chạp không thể đột phá cảnh giới.

Đêm qua Ninh Tiểu Xuyên thỏa sức giải phóng, khiến cho toàn bộ ngột ngạt khó chịu trong người đã lâu giải phóng, lập tức toàn thân thông suốt, tu vi bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.

Nhiếp Lan Tâm vẫn nằm sấp trên người Ninh Tiểu Xuyên, gương mặt ôn nhu tinh tế dán sát trên ngực hắn, cánh tay ngọc ôm quanh eo Ninh Tiểu Xuyên, trên gương mặt thanh thuần thánh khiết lộ ra nụ cười thỏa mãn yếu ớt, giống như một đóa u lan.

Mắt nàng nhắm chặt, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, càng làm nổi bật hàng lông mi thon dài.

Hai chân của nàng quấn quanh người Ninh Tiểu Xuyên, khẽ ma sát, đột nhiên nàng cũng giật mình tỉnh lại, đôi mắt màu vàng mở bừng ra, cùng Ninh Tiểu Xuyên bốn mắt nhìn nhau.

Thú độc trong cơ thể nàng đã mất, huyết khí hùng hậu, cũng không kịp kiểm tra trạng thái tu vi, thì suy nghĩ giống như thủy triều tràn vào đại não, nhớ lại hết thảy toàn bộ mọi chuyện phát sinh đêm qua.

Vụt...

Huyền Khí trong người nàng đột nhiên phun trào, bao trùm lấy thân thể mềm mại trắng muốt, tách rời khỏi thân thể Ninh Tiểu Xuyên, nhặt lấy quần áo trên mặt đất, trốn vào một góc, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhức, lưng khó duỗi thẳng, tựa như muốn gãy ra.

Nàng chỉ có thể nửa quỳ trên mặt đất, trốn sau cự thạch ngàn thân.

Nàng mím chặt môi, tâm tình cực kỳ phức tạp, liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, căn bản không thể bình tĩnh nổi.

Ninh Tiểu Xuyên ngược lại rất thản nhiên, cũng không cảm thấy mình làm gì sai, nếu xét lại tình huống tối qua, thì mình mới là người bị hại. Nhưng ngẫm lại thì đối phương cũng là nữ tử, hơn nữa còn là lần đầu tiên, nên Ninh Tiểu Xuyên quyết định sẽ tha thứ cho nàng.

- Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên, chúng ta tới tìm ngươi đây, có thuận tiện không?

Thanh âm của Sử Tiến Vu vang lên bên ngoài sơn động.

Trong thanh âm của hắn có ẩn hàm Huyền Khí, là một loại Thần Thông sóng âm, xuyên qua đất dày, vang lên trong sơn động, lập tức bị Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm nghe thấy.

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên thoáng biến đổi, tại sao tên này lại tìm tới đây?

Nếu để ngoại nhân biết được chuyện phát sinh đêm qua, e rằng sẽ khiến giới Võ Đạo của Ngọc Lam Đế quốc chấn động mất.

- Suốt đêm cứu người có cần lâu như vậy không? Ta cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, chúng ta phá vỡ kết giới, tiến vào xem.

Thanh âm của Ngự Thanh vang lên.

Tiểu vương gia của Thần Long Vương Phủ cũng tới rồi.

Phành...

Bên ngoài sơn động, vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất khẽ chấn động, trên đỉnh sơn động có đất đá lăn xuống. kết giới Ninh Tiểu Xuyên bố trí ở sơn động, liền bị người khác cường hành phá vỡ.

Hai tiếng bước chân vang lên, rất nhanh tiến vào sơn động.

Nhiếp Lan Tâm liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo lên người, quấn đai lưng, cố nhịn cảm giác đau đớn từ giữa hai chân truyền đến, hóa thành một đạo quang mang bạch sắc, bay vút ra ngoài sơn động.

- Ai da, Nhiếp tiên tử, tại sao lại đi vội vàng như vậy?

Sử Tiến Vu kinh ngạc nói.

Tốc độ của Nhiếp Lan Tâm cực nhanh, nhưng vẫn bị “Ngự Thanh” từng trải chốn phong nguyệt nhìn ra dấu vết, liền nhìn Ninh Tiểu Xuyên, tức giận nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi không phải đã nói chuyện này tổn hại đến nhân phẩm ư? Không ngờ ngôn từ thì chính nghĩa, còn bản thân thì lại nhanh hơn bất kỳ ai, thế mà ta còn tự cho mình là “tiểu hoàn phong vô địch chốn hoa liễu, cởi áo nữ nhân trong chốn phong nguyệt”. Gặp phải mỹ nhân khuynh thành như Nhiếp Lan Tâm, không ngờ lại chậm một bước, bị ngươi chặn giết, nếu trở về Hoàng thành, để mấy tên gia hỏa kia biết được thì còn gì tên tuổi anh hùng một đời của ta nữa?

Sử Tiến Vu thở dài nói:

- Ninh huynh, không có hậu a, trong lúc chúng ta còn đang suy tư làm thế nào mới có thể hàng phục Nhiếp thị song mỹ thì ngươi đã tiên hạ thủ vi cường, khó trách ngươi lại không từ mà biệt. Tiểu vương gia, đây là một kinh nghiệm giáo huấn a, ý tưởng không bao giờ sánh bằng hành động, thực tế mới là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, ta rất hối hận a.

Ngự Thanh ủ rũ như cha mẹ chết, nói:

- Vu à, thực tế chính là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm xử nữ, đáng tiếc chúng ta đã tới muộn, bị người chặn giết trước, nhất định sẽ hối hận mất ba ngày ba đêm.

Sử Tiến Vu nói:

- Thanh à, ngươi mới hối hận ba ngày ba đêm, còn ta đoán chừng phải mất nửa tháng, dù sao thì nữ tử như Nhiếp Lan Tâm cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bỏ qua thì xem như mất.

Ngự Thanh nói:

- Vu à, cũng chỉ có ngươi hiểu ta mà thôi.

Sử Tiến Vu nói:

- Thanh à, chúng ta đều là người bị hại, kế hoạch chu đáo chặt chẽ đã bày ra, cuối cùng lại bị người khác nhanh chân đoạt trước.

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một kiện trường bào từ trong túi Càn Khôn, không nhanh không chậm mặc lên người, nhìn hai nam nhân ôm nhau khóc rống, trong lòng có chút chán nản, nói:

- Thực ra các ngươi đều hiểu lầm rồi, người thực sự chặn giết Nhiếp thị song mỹ, không phải là ta, mà là cao thủ của Huyền Thú Đồ Thần Doanh. Nhiếp Lan Tâm cũng trúng phải thú độc, đêm qua, ta chỉ giúp Nhiếp Lan Tâm trị thương mà thôi.

- Trị thương? Chỉ trị thương thì có thể khiến nàng vội vã bỏ chạy mà quần áo không chỉnh tề sao?

Ngự Thanh rõ ràng nhìn thấy Nhiếp Lan Tâm rõ ràng quần áo không chỉnh tề, nếu như thật sự chỉ là trị thương thì mới là chuyện lạ.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Cũng có thể là do bị gió thổi.

Sử Tiến Vu nhặt một khối y phục nát trên mặt đất lên, cầm lên mũi hít hà, có mùi hương cơ thể truyền đến, nói:

- Chẳng lẽ cái này cũng là bị gió thổi rơi xuống sao?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:

- Có lẽ là gió mạnh quá.

Ngự Thanh lại chỉ vào mấy vết máu tựa như cánh hoa rơi trên mặt đất, nói:

- Đây cũng là bị gió thổi?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng khựng lại một chút, nói:

- Gió sắc như đao, cắt phá da người, trận gió này thực sự rất mãnh liệt.

Sử Tiến Vu cẩn thận đánh giá Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt ngưng tụ, tìm thấy một sợi tóc dài trên cổ Ninh Tiểu Xuyên, cười nói:

- Giờ thì ngươi không thể chống chế được nữa rồi nha?

Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn giải thích nữa, cuối cùng đành chấp nhận, cười bất đắc dĩ, nói:

- Chuyện này nói tiếp thật sự rất phức tạp, chỉ hi vọng hai vị không truyền đi, bằng không…

- Bằng không, Diệp Nam Thiên nhất định sẽ liều mạng với ngươi.

Ngự Thanh đột nhiên cười ha hả, vỗ vai Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận rồi. Thật ra vừa rồi ta hỏi thăm ngươi, trong lòng cũng cho rằng mình đã hiểu lầm ngươi. Dù sao thì tu vi Võ Đạo của Nhiếp Lan Tâm cô nương cũng rất cao cường, cho dù là Võ Tôn cũng chưa chắc có thể bắt được nàng, càng đừng nói đến việc ngủ cùng nàng.

Sử Tiến Vu cười càng đắc ý hơn, nói:

- Thật ra ta và tiểu vương gia cũng đã nghĩ ra rất nhiều chiêu số để đối phó với Nhiếp thị song mỹ, thế nhưng, cuối cùng đều bị chúng ta bác bỏ, bởi vì tu vi Võ Đạo của Nhiếp Lan Tâm thật sự quá cao, trừ phi chúng ta thỉnh động Võ Tôn ra tay, bằng không thì căn bản không thể bắt được nàng. Huống chi, bên cạnh nàng còn có một Diệp Nam Thiên tu vi thâm bất khả trắc. Hơn nữa, ta và tiểu vương giả cũng đã bỏ đi ý định đối phó với nàng rồi, bởi vì đây là chuyện không có khả năng thành công.

- Thế mà ngươi lại thành công, trâu bò a, ai da, Ninh huynh, đến đây nào, chia sẻ kinh nghiệm thành công đi, ta thực sự không nhịn được nữa rồi.

Ngự Thanh nói.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm cảm thấy xấu hổ, Ngự Thanh có thể trở thành người thừa kế của Thần Long Vương Phủ, quả nhiên là đã thành tinh, ngay cả mình cũng bị hắn lừa gạt, về sau ở cùng đám người này thì nhất định phải cẩn thận, miễn cho bại lộ mọi chuyện.

- Chuyện này cũng không có gì hay ho, các ngươi chỉ cần giữ kín bí mật là được, ngàn vạn lần không thể nói ra. Nếu như Kiếm Các Hầu Phủ và Nhất Nguyên Tông bộc phát đại chiến, ta tuyệt đối không tha cho hai người các ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên nghiêm túc nói.

Chuyện này nhất định phải nghiêm khắc, dù sao thì Nhiếp Lan Tâm cũng là đệ tử của Tông chủ Thiên Âm Tông, lại có đính hôn với truyền nhân của Kiếm Thánh, một khi sự việc bại lộ, Thiên Âm Tông và Nhất Nguyên Tông, chắc chắn sẽ không buông tha cho Ninh Tiểu Xuyên.

- Không đâu, tuyệt đối sẽ không.

Sử Tiến Vu vỗ ngực, miệng cam đoan.

- Ta cũng sẽ giữ kín miệng tuyệt đối, nhất định sẽ không truyền chuyện này ra ngoài. Chẳng qua, ta rất hiếu kỳ, tỷ tỷ đã không may trúng phải độc thủ của ngươi, vậy thì... Muội muội phải chăng cũng đã…

Ngự Thanh nói.

- Đừng nói lung tung, ta và muội muội của nàng là trong sạch.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Em vợ vĩnh viễn luôn là thức ăn của tỷ phu, ta thấy nàng cũng không thể giữ thân trong sạch được bao lâu đâu.

Sử Tiến Vu cười hắc hắc nói.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy rất không yên tâm với hai người này, bọn họ miệng mồm không kín đáo, chỉ e thiên hạ không loạn, lỡ như tiết lộ ra…

Ninh Tiểu Xuyên quả thực không dám tưởng tượng hậu quả đáng sợ như thế nào.

Ngự Thanh nói:

- Hai ngày nữa là ngày sinh nhật của Long Vương rồi, chúng ta tốt nhất là đến Long cốc một chuyến đi, ha ha, thật sự chờ mong a, không biết sau khi Diệp Nam Thiên biết vị hôn thê của mình bị người khác ngủ cùng, thì sẽ có biểu lộ như thế nào? Đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ…

Ầm ầm ầm...

Toàn bộ khu rừng đều phát ra tiếng Huyền thú gầm rống, toàn bộ sơn động đều chấn động, một lượng đất cát sụp xuống.

Tiểu Long từ bên ngoài sơn động chạy vào, miệng phát ra tiếng “ngao ngao ngao”, không ngừng khoa tay múa chân, chỉ vào bên ngoài sơn động, giống như xảy ra đại sự gì đó.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh liếc nhìn nhau một cái, sau đó liền bước ra ngoài sơn động.

Đọc truyện chữ Full