TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 165-1: Nguy trong sớm tối (6)

Y kể lại lai lịch ngoại hiệu Thập Hàng của Diêm Tu một lượt, Mạnh Nghĩa Đức nghe qua cũng khinh thường hừ lạnh một tiếng:

- Chạy thì chạy, vốn ta chuẩn bị để cho một tên chạy thoát, thật may là không giết chết lão, nếu không sẽ không còn ai chạy tới báo tin cho Tần Vi Vi.

- Dạ, Mạnh động chủ anh minh.

Viên Chính Côn ôm quyền nói.

Mạnh Nghĩa Đức không có hứng thú tiêu thụ những lời nịnh hót như vậy, nghiêng đầu sang bên, nhìn về phía mười tám tên thị nữ tập trung ở trên quảng trường đang run lên cầm cập.

Vốn là Đông Lai động chỉ có mười sáu tên thị nữ, sau đó Trịnh Kim Long bổ sung vào chỗ trống Tống Phù để lại, lại lấy thêm hai tên nữa từ Đông Lai thành tới.

E rằng đám thị nữ này cũng không ngờ được, vẫn chưa được hưởng thụ tiên phúc bao lâu lại gặp phải tai họa như vậy.

- Người của Đông Lai động đi đâu hết, hỏi các nàng thử xem.

Mạnh Nghĩa Đức lên tiếng nói.

Một tên bộ thuộc đi theo y lập tức nhảy xuống long câu, đi lên tát một cái vào mặt một tên thị nữ:

- Tu sĩ Đông Lai động đã đi đâu hết?

Kết quả ai ai cũng nói đi rồi, gần một năm rồi không biết đi đâu.

Có quỷ mới tin lời này, làm sao động chủ trấn giữ Đông Lai động có thể mang theo thủ hạ rời đi, gần một năm cũng không trở lại?

Người nọ lập tức hoành đao chỉ về phía chúng thị nữ:

- Nếu còn không chịu nói thật, sẽ làm thịt các ngươi!

Vì quá sợ hãi, bọn thị nữ lục tục chỉ về phía Thiên nhi và Tuyết nhi cũng bị tát gò má sưng đỏ, nói chúng ta thật sự không biết, hai nàng kia là thị nữ của động chủ, có thể biết động chủ đi đâu.

Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn chăm chú về phía Thiên nhi và Tuyết nhi dung mạo tương đối xuất chúng, hai nha đầu cũng run sợ trong lòng, lần đầu thấy tình cảnh này ít nhiều gì cũng cảm thấy sợ hãi.

Nghe được là thị nữ của Miêu Nghị, ánh mắt Trần Phi chợt lóe, nhanh chóng âm thầm truyền âm với hai nàng một phen.

Hai nàng cũng song song quay đầu lại nhìn về phía y.

Mọi người thấy ánh mắt khác thường của hai nàng, cũng nhìn theo về phía Trần Phi.

Trần Phi mượn cơ hội tiến lên ngăn cản tên tu sĩ muốn tiếp tục ép hỏi Thiên nhi và Tuyết nhi:

- Kính xin hạ thủ lưu tình!

Sau đó y quay lại nhìn Mạnh Nghĩa Đức ngồi ngay ngắn trên long câu chắp tay nói:

- Động chủ, trước đây ta vốn là người của Đông Lai động, hai người này chính là thị nữ cũ của ta, không nghĩ tới lại trở thành thị nữ động chủ Đông Lai động, không ngại để cho ta hỏi các nàng một chút.

Mạnh Nghĩa Đức không nghi ngờ có bẫy, khẽ vuốt cằm đáp ứng.

Trong lúc Trần Phi hỏi thăm hai nha đầu, Lý Tín cũng hơi lộ vẻ nghi ngờ hỏi Viên Chính Côn:

- Miêu Nghị ư? Chẳng lẽ là mã thừa Miêu Nghị ở Phù Quang động chúng ta trước đây?

Viên Chính Côn cũng đang cảm thấy cái tên Miêu Nghị này quen tai, sau khi được thuộc hạ nhắc nhở nhớ lại, đột nhiên lại nghi ngờ lắc đầu nói:

- Tên Miêu Nghị kia là người của Tào Định Phong tiến cử, trước đây bất quá chỉ có tu vi Bạch Liên nhất phẩm, mới mấy năm công phu làm sao có thể lên làm động chủ Đông Lai động được?

Tôn Kiều Kiều lên tiếng nói:

- Cũng chưa chắc, ta nhớ quan hệ giữa hắn và phu thê Thập Hàng vẫn không tệ, nếu Thập Hàng ở chỗ này, ngược lại rất có thể chính là tên Miêu Nghị đó.

Mạnh Nghĩa Đức nghe vậy nhìn lại:

- Các ngươi biết tên động chủ Đông Lai động này ư, tu vi hắn thế nào?

Viên Chính Côn lập tức đáp:

- Trước đây ta có tên thủ hạ tên là Miêu Nghị, bất quá không dám xác định có phải là động chủ Đông Lai động hay không. Nếu quả thật là Miêu Nghị đó cũng không cần phải sợ hãi, chỉ có thể nói rõ thủ hạ Dương Khánh không còn ai có thể dùng được, trận chiến này Dương Khánh tất bại không thể nghi ngờ!

Mạnh Nghĩa Đức nghe vậy cũng nghi ngờ không biết có phải trùng tên hay không, đã là thủ hạ người của Viên Chính Côn, tu vi có thể cao tới mức nào?

Y cũng chỉ hỏi vậy thôi, về phần rốt cục Miêu Nghị là ai, hiện tại cũng không có lòng dạ nào quan tâm quá nhiều, đối phương có mặt hay không cũng không thay đổi được gì.

Người tản ra bốn phía điều tra cũng lục tục trở lại bẩm báo, không phát hiện có bất kỳ khác thường nào, làm cho Mạnh Nghĩa Đức yên tâm lại.

Trần Phi cũng không hỏi ra được gì, đúng là Thiên nhi và Tuyết nhi không biết Miêu Nghị đi đâu, chỉ có Diêm Tu chạy trốn mới biết.

Nhưng phía trên đã hạ khẩu lệnh nghiêm cấm nói ra Miêu Nghị đi đâu, tránh cho người có lòng biết Đông Lai động phòng ngự chỉ có vỏ ngoài, cho nên Diêm Tu cũng không có báo cho hai nha đầu, cũng vì sợ sau khi báo hai nha đầu sẽ lo lắng.

Mạnh Nghĩa Đức cũng không nhìn chăm chú vào những thị nữ này, đại khái y cũng đoán ra được những thị nữ này thật sự không biết đám người Miêu Nghị đi đâu. Bọn họ đánh lén tới, nơi này không có chuẩn bị gì, những thị nữ này còn chưa kịp thông cung với nhau, bị uy hiếp không thể nào nhất trí với nhau cùng nói không biết như vậy.

Nếu quả thật là không sợ chết, cũng sẽ không khai ra Thiên nhi và Tuyết nhi là thị nữ động chủ, chứng tỏ thật sự không biết.

- Viên Chính Côn, kế tiếp phải xem ngươi rồi.

- Nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Mạnh động chủ.

- Nhớ phải theo kế hành sự. Chỉ cho phép bại, không cho thắng, cần phải dụ địch xâm nhập!

Trước khi đi Mạnh Nghĩa Đức liên tục dặn dò Viên Chính Côn, lại giao bọn Trần Phi cho Viên Chính Côn, trợ giúp y gom đủ nhân thủ một động, mới dẫn dắt những người khác nhanh chóng theo đường cũ trở về, chỉ để lại bọn Viên Chính Côn ở Đông Lai động.

Nếu không ở lại đây quá nhiều người, sợ đến lúc đó không cách nào dẫn dụ Tần Vi Vi truy kích, lưu lại một ít nhân thủ chỉ vì muốn cho Tần Vi Vi khinh địch.

Lúc đi Mạnh Nghĩa Đức ngắm nhìn bốn phía, ít nhiều gì cũng cảm giác chuyến này tới có vẻ oan uổng. Sở dĩ sơn chủ Đoạn Cát Thụy phát cho y hơn hai mươi người chính là sợ y sơ suất, muốn cho y đánh một hơi nhanh chóng chiếm được Đông Lai động, cần phải tạo ra dấu hiệu Đông Lai động tổn thất nặng nề, đây là mấu chốt khiến cho Tần Vi Vi tức giận truy kích.

Ai ngờ hưng sư động chúng tới, kết quả một tu sĩ cũng không giết được, chỉ bắt được một ít thị nữ vô dụng. Nếu sớm biết tu sĩ Đông Lai động đã chạy sạch, để cho Viên Chính Côn dẫn dắt người đến tấn công là được, bọn họ cũng không cần phí công chạy đi chạy lại.

Mạnh Nghĩa Đức cũng không mang đi những thị nữ kia, không phải là y chưa từng thấy qua nữ nhân, để lại cho Viên Chính Côn xử trí.

Bọn Viên Chính Côn ở lại đều muốn hưởng thụ mùi vị thị nữ đã lâu không được hưởng. Cần phải biết có thể được chọn lựa làm thị nữ toàn là cô nương chọn ra trong số ngàn người, không phải là hạng son phấn tầm thường trong chốn thanh lâu có thể so sánh được.

Ánh mắt của mọi người lướt qua lướt lại trên thân hình thon thả kiều diễm của đám thị nữ, ngay cả Viên Chính Côn cũng giật giật mí mắt, lập tức nhìn trúng Thiên nhi và Tuyết nhi có nhan sắc nổi bật nhất trong đám thị nữ.

Đọc truyện chữ Full