Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Cáo ta cái gì? Đông Lai động ta không gây sự cũng không kiếm chuyện, chỉ là hàng năm khách sáo đưa một phần danh sách bồi thường tới, bọn họ không bồi thường, chúng ta không hề nói một lời nào khó nghe, Đông Lai động có tội gì?
Đây cũng chính là chỗ mà Ô Mộng Lan thắc mắc không hiểu, không khỏi cau mày nói:
- Miêu huynh đệ, nếu không cách nào đòi bồi thường vậy vì sao còn đưa hàng năm, ngươi làm như vậy rốt cục muốn như thế nào?
Đùa gì thế, chúng ta quen thân lắm sao, chuyện gì cũng phải nói cho nàng biết… Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng một câu, đột nhiên thấp giọng nói:
- Thật ra thì cũng không có gì, vấn đề mặt mũi mà thôi, chỉ là cố gắng giữ thể diện. Thử hỏi ta tổn thất nặng nề chỗ này, lại không dám tìm bên kia báo thù, thân ta là động chủ làm sao chịu nổi, cho nên ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ một chút cho thủ hạ thấy.
- Phải không?
Ô Mộng Lan có vẻ nghi ngờ.
- Mạnh tỷ tỷ, tỷ là một tán tu quan tâm chuyện này làm gì, chẳng lẽ muốn gia nhập Đông Lai động ta sao?
Miêu Nghị chế giễu hỏi.
Đang lúc này bên ngoài vang lên thanh âm long câu dong ruổi ầm ầm, rất nhanh truyền tới động tĩnh đánh nhau leng keng, mấy người quay đầu nhìn về phía phát ra động tĩnh, lóng tai lắng nghe.
Trong chốc lát, động tĩnh liền biến mất, thanh âm của long câu dong ruổi nhanh chóng đến gần bên này.
- Xem ra là đã đánh xong với người của Trấn Hải sơn tới đây thị sát.
Hoắc Lăng Tiêu cười cười.
Đây là suy đoán rất dễ dàng, vừa nghe động tĩnh đại khái đã đoán được, y lại nhìn về phía Miêu Nghị hỏi:
- Ngươi không đi ra xem thử sao, không lo người của mình thua thiệt ư?
Miêu Nghị cười lạnh trong lòng, nếu như đánh không thắng bọn Diêm Tu đã không động thủ, với tính cách cực kỳ cẩn thận của lão nhất định phải xin phép.
Tự nhiên hắn sẽ không nói ra lời này ngay trước mặt người ngoài, thuận thế đứng dậy chắp tay nói:
- Huynh trưởng, Mạnh tỷ tỷ xin chờ giây lát, ta ra ngoài xem thử.
Sau đó dẫn Thiên nhi và Tuyết nhi đi qua cửa hông viện.
Vừa đi ra khỏi cửa hông liền thấy mười mấy kỵ sĩ bọn Nguyên Phương đang giam giữ hai người dưới bậc thềm, thu lấy binh khí bọn họ, trói quỳ trên mặt đất, ngoài miệng siết xích sắt, ở đó kêu rên ư ử, trên người có mấy vết thương máu chảy đầm đìa.
Diêm Tu tiến tới nghênh đón, nói với Miêu Nghị đang dẫn hai tên thị nữ đi xuống:
- Chính là hai người này.
Miêu Nghị gật đầu một cái, đi tới trước mặt hai người đang rên rỉ tức tối nhìn chằm chằm mình, nhìn quanh một chút sau đó khẽ vuốt cằm ra hiệu với người mình, bọn Nguyên Phương lập tức buông lỏng xích sắt ngoài miệng hai tên kia.
- Đông Lai động muốn tạo phản phải không, lại dám động thủ với thành viên Trấn Hải sơn tới thị sát?
- Lập tức thả chúng ta ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Thấy hai người gầm thét không ngừng, Miêu Nghị nghiêng đầu sang bên nói:
- Dài dòng nữa, cắt lưỡi bọn họ cho ta!
Lại Vũ Hàm bên cạnh lập tức lấy tiểu đao trong nhẫn trữ vật ra, nắm lấy miệng một tên chuẩn bị dùng lưỡi đao cạy răng y.
Người Đông Lai động đã sớm hận thấu đám người này, thế nhưng tính tình Diêm Tu quá mức cẩn thận, làm cho mọi người uất ức vô cùng. Lần này Miêu Nghị trở về đích thân ra mặt, quả nhiên lập tức khiến cho bọn họ cảm thấy thống khoái.
Hai kẻ bị trói quỳ dưới đất thấy vậy sợ mất mật, lập tức ngậm miệng lại lắc lắc đầu cầu xin tha thứ.
Miêu Nghị khoát tay, Lại Vũ Hàm liền thu đao đứng ở một bên.
Hiện trường yên tĩnh, Miêu Nghị nhìn hai người nhàn nhạt hỏi:
- Có biết ta là ai hay không?
- Không biết!
Hai người lắc đầu, có thể nói vô cùng hoảng sợ, cũng muốn biết người kia là ai.
- Bản nhân là mã thừa Đông Lai động Miêu Nghị!
Miêu Nghị không lạnh không nóng nói:
- Ngay cả ta là ai cũng không biết, cũng dám chạy đến Đông Lai động ta gây chuyện, lá gan các ngươi không nhỏ.
Hai người bừng tỉnh ngộ, thì ra vị này chính là tiền động chủ Đông Lai động trong truyền thuyết bị phủ chủ cách chức làm mã thừa.
Hai người nghe đại danh Miêu Nghị đã lâu, từng nghe được chuyện về Miêu tiền động chủ ở Trấn Hải sơn, nhưng không biết lợi hại, hôm nay mới dám tới đây kiếm chác như vậy.
Hôm nay vừa thấy mới biết không phải là kẻ hiền lành, nhưng không hiểu vì sao những người khác trước đây tới kiếm chác lại không có chuyện gì, hai người bọn họ lại gặp xui xẻo, bọn họ không nghĩ ra, chẳng lẽ là mình dễ ức hiếp lắm sao?
Bọn họ nào biết trước kia là Miêu Nghị hạ mình khiêm tốn chỉ lo tu luyện ngoài đảo không muốn gây chuyện, hôm nay hắn từ hải đảo chính thức trở về, còn có người dám tiếp tục tìm tới cửa, với tính tình của Miêu tiền động chủ, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Miêu Nghị dời mắt khỏi hai người, quay đầu lại hỏi Diêm Tu:
- Bọn họ đòi bao nhiêu?
Diêm Tu tiến lên hồi đáp:
- Một ngàn kim tinh, bốn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Miêu Nghị cau mày lại, liếc nhìn Diêm Tu hỏi nữa:
- Đông Lai động ta một năm thu hoạch được bao nhiêu?
Diêm Tu có vẻ lúng túng nói:
- Hai mươi bốn viên Nguyện Lực Châu, hai ngàn kim tinh.
Đương nhiên đây chỉ là con số bề ngoài, có lẽ Nguyện Lực Châu không có nhiều nhưng phú hào quyền quý cả Đông Lai thành muốn kết giao dựa dẫm tiên nhân cũng không ít, hàng năm hiếu kính kim tinh cũng không ít.
- Thật là tham lam, cứ hai ba ngày lại có người tới đòi như vậy, tiếp tục một thời gian nữa Đông Lai động ta chỉ có thể uống nước lã mà sống.
Miêu Nghị nhìn chăm chú về phía hai người đang quỳ hỏi:
- Tu vi thế nào?
Hai người có thể nói hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng rơi vào tay của người ta gặp phải nhân vật cứng rắn lợi hại, chỉ có thể là quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ sau khi thoát thân mới tìm Đông Lai động tính sổ, bèn thành thật đáp:
- Bạch Liên tam phẩm!
Miêu Nghị vừa nghe lập tức cười khẩy, cũng không xem thử Đông Lai động có thực lực thế nào, bất cứ một người nào cũng có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt. Thật sự là không biết sống chết, Bạch Liên tam phẩm cũng dám tới đây kiếm ăn…
Hắn lại hỏi tiếp:
- Có văn thư Trấn Hải sơn sai phái thị sát không?
Hai người từ từ cúi đầu thấp xuống:
- Không có.
Miêu Nghị cau mày lại:
- Vậy rõ ràng là giả danh tới đây lừa gạt rồi…
Hai người vội vàng giải thích:
- Chúng ta thật sự là người của Trấn Hải sơn, Diêm động chủ có thể chứng minh.
- Người nào làm chứng cũng vô dụng, sơn chủ tới làm chứng cho các ngươi cũng vô dụng, ta nói các ngươi là mèo, các ngươi chính là mèo, ta nói các ngươi là chó, các ngươi muốn là mèo cũng không được!
Ánh mắt Miêu Nghị quét qua mọi người, không khách sáo chút nào tuyên bố trước mặt mọi người:
- Nghe kỹ cho ta, lời của bản mã thừa ở Đông Lai động mới là trên hết!
Lời này nhìn qua dường như là Miêu Nghị đang nói cho hai người đang quỳ nghe, nhưng dường như cũng có ý nhắc nhở những người khác của Đông Lai động.
Lời này vừa nói ra, Thiên nhi, Tuyết nhi phía sau lập tức ưỡn thẳng lưng lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 235-1: Không thấy gì cả (Thượng)
Chương 235-1: Không thấy gì cả (Thượng)