TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 247-1: Thế chân (Thượng)

Càng làm y kỳ quái là, bằng vào tu vi mình cao hơn đối phương, lúc cứng đối cứng đối phương lại có thể đánh ngang ngửa với mình. Pháp bảo trên tay hai người cũng cùng là nhất phẩm, uy lực không chênh lệch mấy, vì sao lại như vậy?!

Y nào biết bí mật của Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị, có thể giảm bớt hai thành lực đạo đối phương, đã triệt tiêu ưu thế chênh lệch tu vi giữa hai bên.

Điền Thanh Phong nằm dưới đất thấy Miêu Nghị giao thủ với tu sĩ Bạch Liên cửu phẩm lại chiếm thượng phong, tâm thần buông lỏng, rốt cục không chịu đựng được nữa, nhắm nghiền mắt lại hôn mê.

Miêu Nghị cũng cảm thấy ngạc nhiên, từ khi xuất đạo tới nay vẫn chưa từng thấy qua kẻ nào có thể chịu đựng được lâu như vậy dưới thương pháp của mình. Xem ra trước kia mình thật sự là ếch ngồi đáy giếng, không ra ngoài không biết trên đời có nhiều người tài như vậy, tùy tiện một đầu mục phỉ tu cũng có thể có bản lãnh này.

Bàn về thương pháp, đây là lần đầu đụng phải thương pháp ác độc như vậy, La Song Phi lại xảo quyệt cao minh, có thể ngăn cản được thế công của mình, Miêu Nghị nhất thời phấn chấn tinh thần.

- Xem ngươi có thể ngăn đỡ được bao lâu!

Hắn quát to một tiếng, uy lực thương pháp trong tay tăng lên lần nữa.

Khí thế bức người của hắn nhất thời thăng hoa, thương pháp đánh ra như bài sơn đảo hải, không đâu là không vào được.

La Song Phi luống cuống tay chân, lập tức trở nên chật vật.

Trong khoảnh khắc y bị đâm trúng liên tục bảy tám thương, thân thể ngồi trên long câu rung động một trận, đau đến nhe răng toét miệng.

Y cũng không biết nói gì, dường như lúc mình bị đánh chỉ có thể đón đỡ, người ta còn chưa sử xuất bản lãnh thật sự.

Miêu Nghị cũng không biết nói gì, mặc dù đối phương chỉ có thể đón đỡ nhưng vẫn còn chịu đựng được, cho dù là liên tiếp trúng mấy thương của mình nhưng lại không có việc gì. Mỗi một thương đâm vào trên người đối phương cũng có thể thấy một đạo ánh sáng đỏ sậm thoáng hiện, ngăn trở từng thương chí mạng của mình.

Cho dù thương pháp Miêu Nghị lợi hại tới mức nào, cho dù Miêu Nghị đâm La Song Phi bao nhiêu thương, y vẫn bình yên vô sự. Y chỉ cần bảo vệ vài địa phương yếu hại, Miêu Nghị không thể làm khó dễ gì được.

Miêu Nghị quan sát y phục đối phương đã bị mình đâm cho rách lỗ chỗ tơi tả, thay đổi thế thương, vừa đâm vừa hất liên tục, muốn xem thử bên dưới y phục đối phương có ẩn giấu bảo bối gì.

Soạt, soạt, từng mảnh vải từ thân thể La Song Phi luống cuống tay chân bay ra.

Mắt thấy thân thể tuyết trắng mềm mại của mình dần dần bại lộ, dường như La Song Phi rất sợ chuyện này, càng thêm lúng túng. Y lại không ngăn được thế công của đối phương, không nói nửa lời lập tức vung thương hất văng một đòn của đối phương, long câu nhanh chóng chở y quay đầu bỏ chạy.

Đám cướp xung quanh nấp trong rừng quan chiến thấy đương gia đã chiến bại chạy trốn, không dám lưu lại, cũng lập tức quay đầu chạy mất dạng.

Mình mang tới nhiều người như vậy bị đánh gục, Miêu Nghị há chịu dễ dàng bỏ qua cho đối phương, Hắc Thán lập tức mau chóng đuổi theo.

Bằng vào cước lực của Hắc Thán, chỉ trong thoáng chốc đã đuổi kịp đối phương, Miêu Nghị đuổi ở phía sau vung thương đâm liên tiếp, từng mảnh vải sau lưng La Song Phi tiếp tục bị xé toạc ra.

La Song Phi không ngừng quay đầu đánh trả có chút nóng nảy, muốn chạy lại không nhanh hơn được tốc độ vật cỡi đối phương, y phục trên người đã bị xé tơi tả gần hết, chỉ còn lại một chiếc nhuyễn giáp màu đen.

Lúc này lộ ra chiếc cổ thon dài trắng trẻo như thiên nga, hai vai nhẵn nhụi mịn màng, hai cánh tay thon dài như ngó sen, vùng da thịt dưới nách cũng chợt ẩn chợt hiện.

Miêu Nghị thấy vậy không biết nói gì, lần đầu thấy nam nhân có da dẻ đẹp như vậy. Nếu như không phải là thanh âm đối phương nói chuyện, còn có bộ ngực bình thường, nếu như không nhìn cục xương ở cổ họng lại thêm bộ râu quai nón… Ánh mắt hắn nhìn tới gương mặt đối phương, lại nhìn xuống thân hình xinh đẹp, chợt cảm thấy rùng mình một trận, tiếp tục xuất thương đâm liên hồi, không chút lưu tình.

Lúc hắn đâm trúng vào nhuyễn giáp màu đen, mỗi lần đâm trúng một thương chỉ thấy nhuyễn giáp kia nở rộ một đóa hồng quang, chống đỡ nhát đâm của mình.

Thì ra là có vật này che chở, cũng không biết là bảo bối gì.

Công kích thân trên không thấy hiệu quả, Miêu Nghị lập tức xuất thương công vào thân dưới đối phương. La Song Phi kinh hoảng thất thố nhanh chóng ngừng lại, Miêu Nghị xoay thương kéo mạnh, gai ngược ba cạnh lập tức xé quần đối phương rách ra một mảng lớn. Bắp đùi mềm mại trắng như tuyết lập tức bại lộ ở dưới ánh trăng, da người này từ trên xuống dưới đúng là thật đẹp.

Thấy đối phương còn muốn xé quần mình, La Song Phi liều mạng ngăn cản dường như phát điên, vừa ngăn cản vừa há miệng mắng to:

- Đại gia là nam nhân, tên biến thái ngươi muốn làm gì?

Y dùng miệng, Miêu Nghị chỉ lo dùng tay, ép cho đối phương phải nghiến răng một cái, thình lình chu miệng huýt gió một tiếng. Bên trong một chiếc túi giấu bên dưới y phục lập tức có một tiếng vèo vang lên, một đạo tử quang bay ra bắn về phía Miêu Nghị. Miêu Nghị cả kinh, nhanh chóng vung thương đánh, ai ngờ tốc độ tử quang kia nhanh vô cùng, giậm vào cán thương một cái, bất ngờ phá được pháp lực phòng ngự của Miêu Nghị, lao thẳng tới mặt hắn há miệng ra cắn.

Trong khoảnh khắc vật này xông tới, rốt cục Miêu Nghị đã nhìn rõ đó là vật gì. Thì ra là một con chồn mắt toát ra hào quang màu lục, răng dài sắc nhọn, thân lại toát ra hào quang màu tím, tuy rằng thân hình nhỏ bé nhưng linh xảo vô cùng.

Hắn phẩy tay thật mạnh, chồn tím mượn thế đạp một cái trên cánh tay hắn, đã vọt đi xa.

Tốc độ nhanh như vậy lập tức làm Miêu Nghị luống cuống tay chân, tự lo không xong, không cách nào bận tâm đuổi theo La Song Phi nữa, bắt đầu vất vả đối phó với chồn tím kia đang lượn vòng quanh thân mình công kích.

La Song Phi cũng không chạy, quay đầu ngồi trên vật cỡi, vung thương kêu to:

- Dám vô lễ với bản đại gia, cắn chết hắn, cắn chết hắn, cắn chết con sắc lang này đi!

Chỉ thấy dưới ánh trăng trong sơn cốc, con chồn kia vây quanh Miêu Nghị và Hắc Thán, nhảy nhót chạy loạn rất nhanh, tốc độ nhanh tới mức vẽ ra từng đạo ánh sáng màu tím mỏng như tơ vòng quanh, có thể nói là cắn xé hết chỗ này tới chỗ khác trên thân bọn Miêu Nghị, vang lên những tiếng leng keng loạn xạ.

Miêu Nghị xuất ra một đòn chưa tới, chồn kia đã nhanh chóng tránh đi, bằng vào tốc độ của Miêu Nghị không có cách nào đánh trúng nó, cũng không bắt được nó.

Thật may là ngay cả trên người Hắc Thán cũng được khoác chiến giáp từ đầu tới chân, bất quá lực cắn của chồn tím hết sức kinh người, mỗi lần cắn một cái để lại một vết răng trên chiến giáp lóe bảo quang.

Chồn tím cắn một cái ở diện tích nhỏ như vậy, không thể kéo dài thời gian công kích nên không gây thương tổn được bảo giáp. Chỗ này vừa hiện ra vết răng, bảo quang chợt lóe, chiến giáp lập tức khôi phục nguyên vẹn như trước.

- Ngu ngốc, cắn vào chỗ có thịt!

La Song Phi vung cánh tay trần trụi hô to.

Đọc truyện chữ Full