Đôi mắt Quang Minh Thánh Nữ lộ ra tinh quang, nói:
- Thiên Hoàng Thái Tử điện hạ có thiên tư giống như thiếu niên Thần Linh, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Chẳng qua, lời nói của Đông Phương sư đệ quả thật có chút giật gân, nếu như không đi đến kết quả, nhất định sẽ khiến lời đồn nổi lên khắp nơi. E rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của Lan tiên tử và Ninh tiên sinh, thậm chí… ngay cả danh dự của Thiên Đế Sơn cũng sẽ bị hao tổn.
Diêm Văn cũng đứng dậy, cười nói:
- Ta cảm thấy Quang Minh Thánh Nữ điện hạ nói rất có đạo lý, có một số việc, tốt nhất nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.
Lúc này, Đông Phương Thắng cũng khôi phục bình tĩnh, cũng không để ý tới Thiên Hoàng Thái Tử, liền nói:
- Diêm Tam thiếu gia chính là anh kiệt của Dưỡng Quỷ thế gia, tin rằng ngươi có biện pháp nhìn ra Lan tiên tử có phải thiếu khuyết hồn phách hay không? Nếu như Lan tiên tử thiếu khuyết hồn phách, vậy chẳng phải chứng minh lời ta nói đều là sự thật hay sao?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ vuốt mũi, nói:
- Nhưng nếu Lan tiên tử không thiếu khuyết hồn phách thì sao?
Đông Phương Thắng nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta sẽ rời khỏi Thiên Đế Sơn, cả đời không bước chân vào Thiên Đế Sơn một bước.
- Ha ha, ngươi làm bẩn danh dự của ta, ta không quan tâm. Nhưng ngươi làm vấy bẩn danh dự của Lan tiên tử và Thiên Đế Sơn, lại muốn bỏ đi hay sao? Thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Đông Phương Thắng càng thêm tức giận, nói:
- Ngươi chỉ là chột dạ mà thôi, Diêm Tam thiếu gia, không cần để ý đến hắn, chúng ta hãy giúp Lan tiên tử lấy lại công đạo, không để cho Lan tiên tử bị hắn áp chế và vũ nhục, tất cả trách nhiệm sẽ do ta gánh chịu.
Diêm Văn tất nhiên rất thích đào móc chuyện xấu của Thiên Đế Sơn, thế nhưng vẫn lộ vẻ nho nhã lễ độ, hai tay hợp quyền cúi đầu, nói:
- Lan tiên tử, tại hạ đắc tội.
Diêm Văn hai tay niết chỉ, đặt tại vị trí huyệt Thái Dương.
Đây chính là “Âm Dương nhãn” trong truyền thuyết.
Có một vài người hậu thiên tu luyện ra Âm Dương nhãn, thế nhưng, Diêm Văn lại là Âm Dương nhãn trời sinh, bất kể là yêu ma quỷ quái gì cũng không thể ẩn thân trước mặt hắn, muốn nhìn thấu ba bồn bảy vía của người khác lại càng dễ dàng hơn.
Trong đôi đồng tử của Diêm Văn bắn ra hai đạo cột sáng, nhìn chằm chằm vào Vạn Âm Tiên Hậu.
Vạn Âm Tiên Hậu trầm mặt, hành vi của Diêm Văn trong mắt nàng, chính là một loại hành vi đại bất kính.
Vụt...
Nàng phất ống tay áo một cái, một đạo bạch quang tràn ra, lập tức đánh nát bấy hai đạo cột sáng do “Âm Dương nhãn” phát ra.
Diêm Văn hét thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, rớt xuống trung tâm Tiểu Quang Minh Điện, hai tay ôm lấy đôi mắt đầm đìa máu tươi, toàn thân đều run rẩy.
- Mắt của ta…
Diêm Văn cắn chặt răng, đầu đau đến mức thiếu chút nữa mất đi tri giác.
Mọi người đều giật nảy mình, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Vạn Âm Tiên Hậu.
Trời đất…
Tu vi của Diêm Văn cường đại đến mức nào? Sao lại có thể bị nàng ta vung tay một cái đã đánh bay, hơn nữa còn phế đi đôi Âm Dương nhãn của hắn?
Tu vi bậc này cũng quá kinh khủng rồi.
Mí mắt Thiên Hoàng Thái Tử khẽ giật, tựa như bị thực lực mà Nhiếp Lan Tâm bày ra khiến cho kinh ngạc vô cùng.
Quang Minh Thánh Nữ cũng thầm giật mình, nàng vốn cho rằng, người cường đại nhất trong thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, hẳn là hậu nhân Thiên Đế và Thiên Hoàng Thái Tử.
Thế nhưng, tu vi mà Nhiếp Lan Tâm bày ra, quả thật quá cường đại, chỉ tùy tiện vung tay một cái, đã phế đi hai mắt của Diêm Văn.
Rất nhiều người đều kinh sợ không thôi, ngay cả Lạc Vũ và Đông Phương Thắng cũng giật nảy mình toàn bộ Tiểu Quang Minh Điện đều trở nên an tĩnh.
- Ninh Tiểu Xuyên, chúng ta đi!
Vạn Âm Tiên Hậu vẫn bình thản như trước, liền muốn rời đi.
Ninh Tiểu Xuyên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Vạn Âm Tiên Hậu là nhân vật kiêu ngạo như thế nào? Há có thể cho phép một nam tử trẻ tuổi quan sát nội tình?
Cũng chỉ có thể trách Diêm Văn xui xẻo mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, nhìn Diêm Văn ngã trên mặt đất, lại nhìn Đông Phương Thắng, cười nói:
- Mọi người cũng thấy tu vi của Lan tiên tử rồi, người phương nào có thể khống chế được nàng ta chứ?
Hắn lại lắc đầu, nói tiếp:
- Đông Phương Thắng, lần sau nói chuyện, nhớ phải suy nghĩ cho kỹ. Hại mình thì bỏ đi, đừng có làm hại người khác, Diêm Tam thiếu gia chính là bị ngươi làm hại đấy. Lan tiên tử dù sao cũng là nữ tử, há có thể cho phép người khác tùy tiện dòm ngó? Nếu ngươi đã nói ngươi sẽ chịu hết trách nhiệm thì chuyện này giao cho ngươi gánh vác vậy.
Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền cùng Vạn Âm Tiên Hậu rời đi.
Huyên náo thành cục diện lúc này, nhất định sẽ không thể tiếp tục luận đạo được nữa.
Sắc mặt Đông Phương Thắng đại biến, Diêm Văn dù sao cũng là Tam thiếu gia của Dưỡng Quỷ thế gia, là thiên tài tuyệt đỉnh, thế nhưng lại bị Lan tiên tử phế bỏ hai mắt, Dưỡng Quỷ thế gia sao có thể bỏ qua được?
Chẳng lẽ… trách nhiệm này sẽ thật sự do hắn gánh chịu? Hắn gánh nổi sao?
- Đứng lại!
Bên ngoài Tiểu Quang Minh Điện chợt thổi tới một trận hàn phong.
Trận hàn phong kia hóa thành một lão giả mặc áo đen, từ bên ngoài Tiểu Quang Minh Điện tiến vào, trong tay cầm một thanh thiết trượng màu đen, phát ra tiếng “bịch bịch”.
Hắn ngăn cản đường đi của Vạn Âm Tiên Hậu, khí tức trên người tản mát ra vô cùng âm lãnh, chòm râu trên cằm kéo dài xuống tận mặt đất, lạnh lùng nhìn Vạn Âm Tiên Hậu.
Vạn Âm Tiên Hậu vẫn không hề nao núng, trầm giọng nói:
- Cút ngay!
- Tiểu hài, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí thật lớn. Đả thương Tam thiếu gia của Dưỡng Quỷ thế gia chúng ta, còn muốn rời đi, như vậy không phải là không để Dưỡng Quỷ thế gia chúng ta vào mắt sao?
Thanh âm của lão giả có chút khàn khàn, tựa như một lão ma diện mục dữ tợn.
Trong con mắt của hắn chỉ có lòng trắng, không có đồng tử.
Lão giả áo đen này chính là một vị trưởng bối của Dưỡng Quỷ thế gia, theo Diêm Văn đến Thiên Đế Sơn, bề ngoài là tới quan sát “Thiên Môn khảo thí”, trên thực tế là đến để bảo hộ Diêm Văn.
Loại thiên chi kiêu tử như Diêm Văn, tại Dưỡng Quỷ thế gia cũng không có mấy người, bên kia há có thể không phái cao thủ đi theo bảo hộ?
Hai mắt của Diêm Văn bị Vạn Âm Tiên Hậu phế bỏ, vị trưởng bối của Dưỡng Quỷ thế gia này tất nhiên không có khả năng để cho Vạn Âm Tiên Hậu rời khỏi được.
Thần sắc Vạn Âm Tiên Hậu trở nên lạnh lẽo như băng, một luồng sát khí từ trong người phóng xuất ra ngoài.
Nếu để nàng ra tay, nhất định lão già của Dưỡng Quỷ thế gia này sẽ bị giết chết.
Sự tình càng làm lớn, thì đều không có lợi cho bất kỳ người nào.
Trước khi Vạn Âm Tiên Hậu ra tay, Ninh Tiểu Xuyên vội nói:
- Tiền bối, đây là tranh đấu của những người trẻ tuổi, ngươi nhúng tay vào, e rằng có chút mất thân phận. Hơn nữa, Lan tiên tử dù sao cũng là nữ tử, dưới tình huống chưa được chính miệng nàng đồng ý, Diêm Văn lại có ý định nhìn trộm nàng, như vậy không phải là quá thiếu tôn trọng người khác sao? Vậy Dưỡng Quỷ thế gia các ngươi có để Thiên Đế Sơn chúng ta vào mắt hay không?
Phành...
Nhạc Minh Tùng vỗ bàn đứng dậy, nói:
- Đúng vậy, quả thực quá ức hiếp người khác rồi, chẳng lẽ nữ tử của Thiên Đế Sơn chúng ta có thể bị người của Dưỡng Quỷ thế gia ức hiếp, lại không thể hoàn thủ sao?
- Tài nghệ của bản thân Diêm Văn không bằng người khác, nên mới thua trong tay Lan tiên tử, cho dù Dưỡng Quỷ thế gia các ngươi dù không phục, cũng phải điều cao thủ trẻ tuổi khác đến Thiên Đế Sơn tìm lại thể diện. một lão nhân ra mặt đối phó với một tiểu nữ tử thì có bản lĩnh gì?
- Dưỡng Quỷ thế gia các ngươi thật sự muốn kiếm chuyện trên địa bàn của Thiên Đế Sơn, vậy thì đừng trách Thiên Đế Sơn chúng ta không khách khí.
Tất cả tài tuấn trẻ tuổi ở đây đều đồng loạt đứng dậy, biểu hiện lòng căm phẫn, rất không hài lòng với cách làm của Dưỡng Quỷ thế gia.
Lão giả áo đen cũng nhíu mày, chuyện này quả thật là do hành vi của Diêm Văn không đúng chừng mực, khiến cho hắn cũng không tiện truy cứu tiếp.
Chẳng lẽ Dưỡng Quỷ thế gia nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt?
Đã có người đem tin tức truyền đi, mấy vị đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn đều tự mình chạy đến, trong đó có cả Tần Nguyệt cung chủ của Yêu Nguyệt Cung, Lục cung chủ của Vạn Kiếm Cung, Mộc tông chủ của Phần Kiếm Tông.
Nhìn thấy những đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn đến, thần sắc của lão giả áo đen hoàn hoãn lại, âm dương quái khí nói:
- Nếu lão phu nghe không lầm, lúc trước Thiên Đế Sơn đã chính miệng nói, có người dùng nhiếp hồn đại pháp lấy đi một đạo hồn phách của nữ oa nhi kia, khống chế nàng ta. Cũng chính vì thế cho nên Diêm Văn mới thi triển “Âm Dương nhãn”, giúp Thiên Đế Sơn các ngươi tra ra chân tướng.
- Thế nhưng, nữ oa nhi kia không ngờ lại nhân lúc Diêm Văn thi triển Âm Dương nhãn mà đánh lén Diêm Văn, khiến cho hai mắt của Diêm Văn bị mụ. Rốt cuộc nàng ta đang che giấu chân tướng gì? Hay là, nàng ta đã bị người khác khống chế, cho nên mới ra tay đánh mù hai mắt của Diêm Văn?
Ánh mắt Mộc tông chủ trở nên lạnh lẽo, nói:
- Đông Phương Thắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đông Phương Thắng nhìn thấy Mộc tông chủ đến, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ, lập tức hớn hở nói:
- Tông chủ, Ninh Tiểu Xuyên thu lấy một đạo hồn phách của Lan tiên tử, bức hiếp Lan tiên tử, khiến cho ta thân bại danh liệt. Ta nhất định phải đem chân tướng công bố ra ngoài, không thể để cho ta bị hàm oan, cũng không thể để Lan tiên tử bị Ninh Tiểu Xuyên khi nhục được.
Bốp…
Mộc tông chủ tát một cái, đánh cho Đông Phương Thắng bay lên không trung xoay hai vòng, sau đó “phịch” một tiếng rơi xuống đất, ngã sấp choáng váng.
Đông Phương Thắng bụm lấy một bên má sưng đỏ, vừa thẹn vừa hận, nghiến răng nghiến lợi lắp bắp:
- Tông chủ, ngài…
Hắn bây giờ là Thiên Nhân, cũng có tôn nghiêm của bản thân, tát hắn một cái trước mặt mọi người, đối với hắn mà nói, là vũ nhục như thế nào?
Trong lòng hắn tất nhiên không phục.
- Đây là kết cục của việc nói lung tung.
Mộc tông chủ thu tay lại, nghiêm nghị nói:
- Còn không đứng lên cho ta, sau khi trở về, sẽ từ từ thu thập ngươi.
Đông Phương Thắng đã sớm nói với Mộc tông chủ, hắn hàoi nghi Ninh Tiểu Xuyên lấy đi một đạo hồn phách của Nhiếp Lan Tâm, dùng nó để uy hiếp nàng ta.
Mộc tông chủ tất nhiên cũng muốn điều tra việc này này, nhất định phải khiến cho Vạn Kiếm Cung và Yêu Nguyệt Cung thiệt thòi lớn.
Thế nhưng, Đông Phương Thắng hành sự quá thiếu cân nhắc, không ngờ lại lật tẩy sự tình ngay trước mặt người của Dưỡng Quỷ thế gia và Quang Minh Thánh Thổ.
Đây gọi là chuyện xấu trong nhà không đồn ra ngoài, huống chi chuyện này còn ảnh hưởng tới danh dự của Thiên Đế Sơn.
Mộc tông chủ không thể không đứng ra chùi đít cho hắn, tát cho hắn một cái, chính là muốn nhắc nhở hắn phải thấy rõ thời cuộc, lúc nói chuyện, phải chọn nơi thích hợp.
Đuổi hắn trở về Phần Kiếm Tông, thực ra chính là muốn gián tiếp bảo vệ hắn.
- Mộc huynh, vội vã mang người đi như vậy là vì sao?
Vị lão giả áo đen của Dưỡng Quỷ thế gia cười nói:
- Nếu như vị Đông Phương sư điệt này đã muốn lấy lại công đạo cho chính mình, vậy tại sao chúng ta không điều tra chuyện này cho rõ? Lão hủ cũng tinh thông Dưỡng Quỷ chi thuật, cho nên cũng hiểu rất rõ sự thống khổ đối với một người bị người khác khống chế hồn phách.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 655: Âm Dương Nhãn
Chương 655: Âm Dương Nhãn