TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 705: Loạn thế tạo anh hùng

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Chuyện lớn như vậy mà Thiên Đế Sơn lại điều động ngươi đi tra?

- Xem thường ta sao?

Nhạc Minh Tùng trợn trắng mắt, nói:

- Mặc dù tu vi của ta không cao, thế nhưng, dù sao ta cũng là một trong

những đệ tử hạch tâm trẻ tuổi xếp hạng trước một trăm của Thiên Đế Sơn.

Hơn nữa, trí tuệ của ta hơn người, tư duy nhanh nhạy, thấy một lần là

biết hết, Thiên Đế Sơn rất khó tìm ra được nhân kiệt thứ hai vừa có tu

vi vừa thông minh như ta. Điều này, ngươi không thể phủ nhận được, đúng

không?

- Quả thật là rất khó có thể tìm được nhân kiệt thứ hai.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại từ trong thanh lâu đi ra?

- Nhìn đi! Người thông minh và người không thông minh có sự khác nhau

rất lớn. Chuyện mà ta có thể nghĩ ra, ngươi vĩnh viễn không thể nghĩ

được.

Nhạc Minh Tùng nói.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Vậy không biết người thông minh như ngươi có nghĩ ra được điều mà ta đang nghĩ đến hay không?

Nhạc Minh Tùng quấn chặt đai lưng lại, nói:

- Linh Nữ của Thiên Đế Sơn là mỹ mạo như thế nào? Nếu như nàng bị mất

tích tại Thiên Xu Đế Thành thì nhất định đã bị người trong tà đạo bắt

mất, bán vào thanh lâu là khả năng lớn nhất.

- Ta muốn tìm nàng thì chỉ có thể vào trong thanh lâu tìm, tìm từng cô

nương, kiểm tra thân thể của các nàng, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ mà

bên trên giao xuống.

- Đây là phương thức tư duy của người thông minh sao?

Ninh Tiểu Xuyên cứng họng nói.

Nhạc Minh Tùng đáp:

- Chẳng lẽ ngươi còn chưa bị trí tuệ của ta thuyết phục?

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:

- Ngươi đừng quên Nhiếp Lan Tâm là một trong ba đại cường giả thế hệ

trẻ, là Linh Nữ của Thiên Đế Sơn. Có kẻ nào có thể thần không biết quỷ

không hay bắt đi nàng ta? Hơn nữa, có thanh lâu nào có thể vây khốn được một vị Thiên Nhân Tôn Giả?

- Haizz, Ninh Tiểu Xuyên, ngươi vừa mới tới đây, căn bản không biết thế

lực phân bố tại Thiên Xu Đế Thành, lại càng không biết mức độ hung hiểm

tại nơi này. Đừng nói là Thiên Nhân Tôn Giả, cho dù tu vi đạt tới cảnh

giới Thiên Nhân tầng thứ tư “Huyền Thiên Tôn Giả”, cũng rất có khả năng

bị người ta giết chết.

Nhạc Minh Tùng nói.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Yên tâm đi! Nhiếp Lan Tâm không có khả năng xảy ra chuyện gì, ở Thiên

Xu Đại Đế quốc còn chưa có người nào có thể làm gì được nàng. Ta ngược

lại có một chuyện lớn muốn nói cho ngươi biết. Ở đây không phải là nơi

nói chuyện, đổi chỗ khác đi.

Với tu vi của Vạn Âm Tiên Hậu, nếu có người có thể bán nàng ta vào thanh lâu, như vậy mới là chuyện lạ.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Đi theo ta, chúng ta đến một cái đạo tràng của Thiên Đế Sơn đặt tại Thiên Xu Đế Thành.

Nhạc Minh Tùng đi trước dẫn đường, Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng thì theo sau, xuyên qua hàng loạt đường cái, ngựa xe như nước, phố xá sầm uất,

tiến vào nội thành có có chút vắng vẻ.

Trong nội thành, bốn phía đều là tùng lâm và đồi núi, chỉ có một số

đường đi và kiến trúc được sắp đặt ở bên ngoài, mặc dù rất không phù hợp với sự phồn hoa xung quanh, nhưng vẫn có thể chứng kiến rất nhiều thân

ảnh cường giả Võ Đạo.

Rất nhiều người tu luyện đều thích thanh tĩnh, không thích phố xá sầm uất, cho nên mới đến ở lại “Vân Kính sơn lĩnh”.

Vân Kính sơn lĩnh chính là một tòa sơn lĩnh trong thành, tu sĩ trong Thiên Xu Đế Thành đều tập trung tại một mảnh linh địa.

Đạo tràng của Thiên Đế Sơn chính là được xây dựng trong Vân Kính sơn lĩnh.

Một cái đạo quán được xây dựng trong rừng cây trùng điệp, bình thường

chỉ có hơn mười đệ tử ngoại môn trông coi nơi này, khi phát sinh biến cố trọng đại, sẽ đem tình báo trọng yếu tại Thiên Xu Đế Thành truyền về

Thiên Đế Sơn.

- Bái kiến Nhạc sư huynh.

Nhìn thấy Nhạc Minh Tùng trở về, những đệ tử ngoại môn khác đều đi ra nghênh đón, cung kính hành lễ.

Nói đùa, vị đệ tử hạch tâm này của Thiên Đế Sơn có địa vị cao thượng, tu vi cường đại, nếu như được Nhạc sư huynh chỉ điểm, tuyệt đối sẽ là tạo

hóa rất lớn đối với bọn họ.

- Ừm, không cần hành lễ.

Nhạc Minh Tùng ưỡn ngực, bày ra bộ dạng cao nhân đắc đạo, đi thẳng về

phía trước, dẫn theo Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng tiến vào đạo quán.

Tiến vào đạo quán, tới nơi mà Nhạc Minh Tùng thường tu luyện, hai người ngồi khoanh chân trên một cái đài bằng ngọc thạch.

Nhạc Minh Tùng nhìn Tiểu Hồng dò xét, sau đó lại vuốt chòm râu trên cằm, tặc lưỡi nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, nếu ta nhớ không lầm thì tiểu cô nương mà ngươi dẫn đi, không phải là nó a?

- Không phải.

Ninh Tiểu Xuyên vuốt đầu Tiểu Hồng, trên mặt lộ nụ cười.

Tại Đại Mộng Trạch, Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ muốn dẫn Tiểu Linh Nhi cùng rời đi, thế nhưng Thanh Tước Vương lại không chịu.

Nàng đã tuyên bố, nếu như Ninh Tiểu Xuyên dẫn Tiểu Linh Nhi đi, sẽ không che chở cho Ngọc Lam Đế quốc.

Thực ra, nếu như Thanh Tước Vương không che chở cho Ngọc Lam Đế quốc thì Ninh Tiểu Xuyên muốn dựa vào lực lượng một người, dẫn theo toàn bộ tộc

nhân Kiếm Các Hầu Phủ và người nhà của Ngự Thiến Thiến tránh khỏi sự

giết chóc của Yêu tộc, cũng là chuyện bất khả thi.

Cho nên, chỉ có thể để Tiểu Linh Nhi ở lại, còn mình thì dẫn Tiểu Hồng rời đi.

Quan hệ giữa Thanh Tước Vương và Tiểu Linh Nhi không tệ. Lúc đại kiếp

nạn Nhân tộc buông xuống, để Tiểu Linh Nhi ở lại bên cạnh Ninh Tiểu

Xuyên, ngược lại sẽ càng khiến Tiểu Linh Nhi nguy hiểm hơn.

Để Tiểu Linh Nhi ở lại bên cạnh Thanh Tước Vương, ít nhất cũng không phải lo lắng cho sự an toàn của nó.

Ánh mắt của Nhạc Minh Tùng trở nên cổ quái, nói:

- Ta thấy tiểu cô nương này rất dễ thương, bộ dạng phấn điêu ngọc trác,

mắt ngọc mày ngài, không phải là ngươi có sở thích đặc thù đấy chứ?

Tiểu Hồng dường như ý thức được Nhạc Minh Tùng đang nói mình, liền ngẩng đầu lên, nheo mắt hỏi:

- Thúc thúc, có gì ăn không?

- Đương nhiên là có, ở chỗ thúc thúc có đại chuối tiêu, ngươi có ăn không?

Nhạc Minh Tùng cười đê tiện nói.

Tiểu Hồng lắc đầu, nói:

- Ta muốn ăn Hống có huyết mạch tinh khiết, hoặc là Thánh Ngư đã tu luyện ra Yêu nguyên, thúc thúc, ngươi có không?

Nhạc Minh Tùng lại càng hoảng sợ, nói:

- Tiểu nha đầu, Hống và Thánh Ngư mà ngươi cũng dám ăn ư? Ngươi ăn nổi không?

Tiểu Hồng liếm liếm môi, lộ ra hàm răng trắng tuyết, nói:

- Cách đây không lâu đã nếm thử một đầu Thánh Ngư, tu vi dường như đã đạt tới cấp bậc đại yêu rồi.

- Khoác lác đi! Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Một đầu Thánh Ngư cấp bậc

đại yêu, một phút có thể ăn được mấy trăm tiểu nha đầu như ngươi a.

Nhạc Minh Tùng cảm thấy Tiểu Hồng rất dễ thương, liền đưa một ngón tay sờ cằm nó.

Grào...

Trong miệng Tiểu Hồng đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm, thổ ra Long hỏa.

- Á… Thần… á.. Long hỏa… á… Cứu mạng…

Toàn thân Nhạc Minh Tùng lập tức bốc cháy, từ trên mặt đất nhảy dựng

lên, phát ra tiếng hú kêu cha gọi mẹ, tông ra khỏi cửa lớn, nhảy vào

trong một cái ao của đạo quán.

Hỏa diễm mà Tiểu Hồng phun ra khủng bố như thế nào? Ngay cả áo giáp trên người Thánh Ngư Vương cũng bị hòa tan.

Cho dù Nhạc Minh Tùng nhảy vào trong ao nước cũng không thể khiến cho ngọn lửa trên người dập tắt được.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, để Tiểu Hồng thu hồi Long hỏa, tránh gây ra án mạng.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không sợ Nhạc Minh Tùng chết cháy, dù sao thì Nhạc

Minh Tùng cũng là cao thủ luyện khí, tất nhiên cũng là cao thủ chơi lửa, hỏa diễm bình thường còn chưa có khả năng đốt chết hắn.

- Mẹ nó, không ngờ lai là một đầu Thần Long ấu thú đã mở ra linh khiếu.

Ninh Tiểu Xuyên, ngươi nên nói sớm a. Nếu biết nó là một đầu Thần Long

ấu thú thì lão tử đã không trêu chọc nó rồi.

Nhạc Minh Tùng từ trong ao trèo lên, toàn thân bị đốt trụi, tóc cũng bị đốt thành tro, chỉ có hàm răng và đôi mắt thì vẫn trắng.

Tiểu Hồng mở to mắt, nói:

- Nhạc thúc thúc, đại chuối tiêu mà ngươi nói đâu rồi?

- Ha ha…

Nhạc Minh Tùng cười khổ một tiếng, ngồi trong góc xa Tiểu Hồng nhất, nói:

- Sau này sẽ mua đại chuối tiêu cho ngươi, thúc thúc bây giờ còn phải

trao đổi đại sự với Ninh Tiểu Xuyên, đúng rồi, Ninh Tiểu Xuyên, ngươi

rốt cuộc có đại sự gì?

Tin tức Yêu tộc muốn tru diệt nhân loại còn chưa truyền đến Thiên Xu Đế Thành, cho nên Nhạc Minh Tùng tất nhiên vẫn không biết.

Vì vậy, Ninh Tiểu Xuyên mới đem từ đầu đến đuôi kể lại cho hắn.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Nhạc Minh Tùng trở thành ngưng trọng trước

nay chưa từng có, lập tức đứng dậy, đi qua đi lại trong mật thất.

Nửa ngày sau, hắn mới lên tiếng:

- Tin tức đã truyền về Thiên Đế Sơn chưa?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:

- Ta đã truyền về trước rồi.

Lúc này, Nhạc Minh Tùng không còn chút dáng vẻ thờ ơ bất cần nữa, nghiêm túc nói:

- 200 năm trước, Bắc Cương từng xuất hiện một vị kỳ nhân, biết trước

nhân loại Bắc Cương sẽ phải hứng chịu một lần đại kiếp nạn. Thế nhưng,

không ngờ người phát động đại kiếp nạn, lại là Thiên Mộng Yêu Hoàng đã

chết đi gần trăm vạn năm.

Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc, nói:

- 200 năm trước đã có người biết trước nhân loại Bắc Cương sẽ gặp phải đại kiếp nạn ư?

Nhạc Minh Tùng khẽ gật đầu, nói:

- Vị kỳ nhân đó chính là chưởng giáo của “Tứ Tượng Thánh Thổ”, cũng là

một mảnh Thánh Thổ khác. Đương nhiên, bây giờ nói những chuyện này cũng

đã muộn rồi, mấu chốt chính là làm thế nào mới có thể đối phó với Thiên

Mộng Yêu Hoàng? Hơn nữa, Trấn Nhân tháp là một kiện Chí Tôn Hoàng Khí

chuyên dùng để đối phó với cường giả nhân loại, không ngờ nó cũng xuất

thế, nhất định sẽ trở thành uy hiếp cực lớn đối với các đại cường giả.

- Nếu như có thể tìm được “Trấn Yêu tháp” của Tử Kim Hoàng Chủ thì tốt

rồi, với lực lượng của “Trấn Yêu tháp”, nói không chừng có thể ngăn cản

được Yêu thú các tộc tàn sát.

Ninh Tiểu Xuyên dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Nhạc Minh Tùng, cảm

thấy gia hỏa này rất có vấn đề, chuyện mà phần lớn thường nhân không

biết, hắn lại biết rất rõ.

- Dùng ánh mắt đó nhìn ta là sao? Ta một lòng vì thương sinh thiên hạ,

lo lắng cho vận mệnh Nhân tộc, đạo đức như vậy, tình cảm như vậy, không

phải loại thiếu niên như ngươi có thể hiểu được đâu.

Nhạc Minh Tùng thở dài một tiếng, nói.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng không phải thực sự trọng sinh, chỉ là một

tia ý niệm lưu lại từ trong phong ấn thoát ra mà thôi. Nhân loại chưa

chắc đã không còn cơ hội. Ta rất ngạc nhiên một điều, đó là Thiên Mộng

Yêu Hoàng có thể lưu lại một đạo ý niệm, vậy chẳng lẽ những Thứ Thần

nhân loại khác lại không lưu một, hai đạo ý niệm hay sao?

Nhạc Minh Tùng lắc đầu nói:

- Cho dù là Thứ Thần, muốn lưu lại ý niệm cũng phải trả giá rất lớn. Ý

niệm trong đầu Thứ Thần, chỉ có thể sống được bảy năm, thế nhưng Thứ

Thần lại phải trả giá đắt gấp mấy trăm lần.

- Nói cách khác, Thứ Thần muốn lưu lại một đạo ý niệm, sẽ giảm mất 700 năm tuổi thọ.

- Thiên Mộng Yêu Hoàng lưu lại 49 đạo ý niệm, cũng tương đương giảm mất 3 vạn 4300 năm tuổi thọ. Không có bất kỳ Thứ Thần nào lại chấp nhận trả

một cái giá đắt như vậy chỉ vì lưu lại một vài đạo ý niệm, quá không

đáng rồi.

- Thiên Mộng Yêu Hoàng chấp nhận tổn thấp 3 vạn 4300 năm tuổi thọ để lưu lại 49 đạo ý niệm, nhất định là có mưu đồ rất lớn.

- Nói không chừng, nàng ta muốn dùng một loại bí pháp nào đó, để bản thân nghịch thiên trọng sinh tại thời đại này.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Quả thực rất có khả năng này, bằng không, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sinh linh nào nguyện ý trả giá thảm trọng như vậy, dù sao thì tuổi thọ

của Thứ Thần cũng có hạn mà.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Nói không chừng, chuyện này có quan hệ với đại kiếp nạn của Nhân tộc.

Nếu chỉ là một đạo ý niệm trong đầu Thiên Mộng Yêu Hoàng, vậy thì chưa

chắc đã vô địch thiên hạ. thế nhưng, nếu như để nàng ta nghịch thiên

trọng sinh, như vậy thì đừng nói là Bắc Cương, cho dù là toàn bộ Nhân

tộc, cũng rất có khả năng sẽ gặp phải đại nạn.

- Nhất định phải ngăn cản nàng ta, xem ra, ta nhất định phải làm vài

chuyện gì đó rồi. Đây gọi là loạn thế tạo anh hùng, không ngờ Nhạc Minh

Tùng ta sinh ra gặp thời loạn thế, đây chẳng lẽ là thượng thiên muốn ta

trở thành anh hùng cứu vớt thương sinh? Ta nào có tài đức gì…

Đọc truyện chữ Full